Chương 23.2: Sinh tồn trong thôn Hoành Sơn

Răng rắc!

Lại một tiếng "rêи ɾỉ" vì không chịu nổi sức nặng vang lên rõ hơn từ tầng thanh ngang thứ năm!

Bao Nhuyễn Nhuyễn cúi đầu.

Thang gỗ cao 2,5m, cách mặt đất nơi cô đứng khoảng 2m, nếu nó đổ xuống, sẽ hoàn toàn đè lên cô và bà lão...

Bao Nhuyễn Nhuyễn hít một hơi thật sâu.

Rầm một cái, Tiêu Mộng Phỉ lại đạp mạnh xuống bậc thứ sáu.

Giống như những lá bài Domino, chiếc thang vốn đã nhiều năm không được sử dụng, hư hư thực thực do tổ chương trình đào ra để chuyên môn làm nhiệm vụ, đột nhiên thanh ngang bậc sáu rơi ra khỏi chốt ở mép phải!

"Ah!"

Tiêu Mộng Phỉ hét lên một tiếng kinh hoàng.

Chân phải cô ấy vừa đạp xuống, đột nhiên mất trọng lượng.

Đυ.ng vào thanh ngang bậc thứ năm, tầng thứ năm cũng bật ra... rồi đến bậc thứ tư...

Kết cấu điểm tựa cố định ban đầu, trong chốc lát tan rã hoàn toàn.

Hai tay Tiêu Mộng Phỉ đang nắm chặt thanh ngang tầng thứ bảy cũng gãy.

Toàn bộ chiếc thang gỗ vỡ làm đôi, nháy mắt tan nát!

Tay cô ấy trống không, dưới chân trống không!

Nháy mắt ngã xuống

Nhân viên đứng bên dưới đỡ chiếc thang gỗ: "!"

"Tiêu Tiêu!"

Trợ lý hét lên một tiếng thất thanh, lao tới.

Tiêu Mộng Phỉ tái mét mặt mày, nhắm chặt mắt lại.

Chuẩn bị tinh thần cho cú ngã!

Nhưng một làn hương thơm nhẹ nhàng tựa trà sâm thấm đượm, tràn vào lỗ mũi cô ấy...

Sau đó, lưng cô ấy rơi vào một thứ gì đó mềm mại.

Vầng sáng chói lọi từ ánh nắng chiếu lên trán cũng bị thứ mềm mại đó che khuất.

Tiêu Mộng Phỉ ngờ ngợ mở đôi mắt đẫm lệ ra.

Trong tầm nhìn mông lung vì nước mắt, cô ấy trông thấy một gương mặt nhỏ nhắn trắng sáng mơ hồ.

Phía sau lưng cô là ánh sáng rực rỡ của mặt trời và những đám mây trôi, còn có cả một cây táo lớn.

Giống như một cô tiên nữ vậy.

Một tay đỡ lấy những mảnh vỡ của chiếc thang gỗ đổ xuống, một tay đỡ lấy cô ấy.

Tiêu Mộng Phỉ trợn mắt nhìn.

Cố gắng nhìn cho rõ hơn một chút.

Nhưng đột nhiên, một thanh ngang rơi khỏi đống đổ nát lại bay về phía mặt cô ấy!

Cô ấy hoảng hồn nhắm mắt lại.

Chưa kịp kêu thét lên.

Bàn tay ấm áp vòng sau lưng cô ấy, chớp mắt đẩy cô ấy ra ngoài.

"Đỡ cô ấy!"

Giọng nói ấm áp dịu dàng và đầy sức mạnh!

Rất dễ nghe!

Tiêu Mộng Phỉ bị đẩy ra ngoài, suýt nữa không đứng vững, may được trợ lý kéo lại, cô ấy không cảm thấy "vị tiên nữ" đó thô lỗ chút nào.

Chỉ thấy một mình "tiên nữ" đứng đó, vung tay đánh bay thanh gỗ ngang to gấp ba lần cánh tay cô!

Tiêu Mộng Phỉ trố mắt nhìn.

"Hô."

Bao Nhuyễn Nhuyễn giải quyết xong vụ chiếc thang gỗ, thở phào nhẹ nhõm.

【!】

【Mịa nó! Tôi nhìn thấy cái gì! Tốc độ phản ứng này có thật sự tồn tại không vậy?】

【Cứu mạng, nguy hiểm quá! Trông giống như đang xem phim võ thuật vậy? Ai có thể nói cho tôi biết đây là tốc độ phát 1x sao? Đây là Bao Nhuyễn Nhuyễn ra mắt đã 3 năm mà không ai quan tâm, rồi đột nhiên nổi tiếng nhờ scandal, hoàn toàn vô dụng đấy sao?!】

【Đây không phải lần đầu của cô ấy đâu, gợi ý các bạn nên xem lại 《Nhà hàng》và 《Thứ bảy》.】

【Tôi vẫn nghe nói, khi con người ở trong tình huống nguy cấp, họ sẽ bùng nổ sức mạnh phi thường. Ví dụ như khi nhìn thấy con mình rơi từ trên tường xuống, người mẹ sẽ đột nhiên phát huy sức mạnh, chạy đến đỡ lấy con! Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng vậy, trông có vẻ mong manh yếu đuối, nhưng đã vài lần bùng nổ sức mạnh để cứu người, các người có phát hiện không?】

【...À, tôi không biết sự bùng nổ gì cả! Tôi chỉ biết cô ấy là thần tiên tỷ tỷ! Đã cứu Tiêu Tiêu của tôi. Ai khóc, chính tôi đây!】

【555 Thật sự rơi nước mắt, cô ấy đẩy Tiêu Tiêu ra khỏi nguy hiểm, rồi tự mình đứng đó, nước mắt của tôi không ngừng được. Cả thế giới đều chỉ trích con gái tôi, chỉ có Bao Nhuyễn Nhuyễn là người duy nhất đến xem con bé đang làm gì, rồi lại cứu con bé trong tình huống nguy hiểm! Khóc thật đấy.】

Tiêu Mộng Phỉ đỏ mắt bước về phía Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn thấy cô ấy thì nhíu mày một chút.

"Quá nguy hiểm."

"Cô leo lên đó mà không kiểm tra chiếc thang, dẫn đến vấn đề an toàn. Nếu rơi xuống, không chỉ tự gây thương tích cho bản thân mà còn có thể làm bị thương người già hoặc trẻ em đi ngang qua."

Còn có người vô tội là cô nữa.

Một cô gái yếu ớt như cô, làm sao khi dạo chơi cũng gặp nguy hiểm như vậy chứ?

"Haiz, các người cần phải nâng cao ý thức an toàn đấy."

Cô thật sự rất muốn tập hợp những người này lại, giảng dạy kỹ càng cho họ một chút.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu bất đắc dĩ, lúc nãy Tiêu Mộng Phỉ hoàn toàn bị dọa choáng váng.

Mảnh gỗ rơi xuống, cô ấy cũng không biết chạy trốn.

Thiếu ý thức quá.

Trong trò chơi, cô cũng từng như vậy, chết rất nhiều lần mới trưởng thành, nhưng sau đó lại gặp phải đồng đội người mới như thế, liên tục bị liên lụy khiến tốc độ chạy trốn chậm, cuối cùng toàn đội bị diệt.

Lần mò mấy lần, Bao Nhuyễn Nhuyễn mới đưa ra được phương án xử lý tối ưu: Đẩy thẳng đồng đội mới không phản ứng kịp ra khỏi khu vực nguy hiểm, để người mới an toàn trước!

Như vậy người mới sẽ không vì hoảng loạn mà vô tình thao tác lung tung, ngược lại cho cả đội có cơ hội sống sót.

Đây đều là kinh nghiệm xương máu đó!

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn Tiêu Mộng Phỉ, lòng còn sợ hãi mà sờ lên ngực, gương mặt tái nhợt hơn một phần.

...Cô đang lo lắng cho mình!

Tiêu Mộng Phỉ vừa lâm vào nỗi sợ hãi, ngẩng mắt lên thì thấy Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng đang mang vẻ mặt khϊếp đảm kinh hoàng sau nỗi sợ.

Chỉ trong một thoáng đôi mắt cô ấy đã đỏ hơn.

Nỗi sợ hãi trong lòng dường như cũng không quá sợ hãi nữa rồi.

"Tại tôi... xin lỗi, tại tôi quá nóng vội."

Lần đầu tiên Tiêu Mộng Phỉ bị một người khác trong chương trình nghiêm khắc giáo dục, phải chú ý an toàn.

Thường ngày cô ấy vẫn còn có chút tính khí tiểu thư, ghét nhất bị người khác ra lệnh.

Nhưng hôm nay, cô ấy không thấy tức giận, cũng không thấy mất mặt.

Chỉ cảm thấy Bao Nhuyễn Nhuyễn rất thật, rất tốt bụng...

Cô đều vì tốt cho mình.

Rõ ràng luôn bị chê trách, nhưng bất chấp áp lực, cô vẫn muốn khuyên bảo mình, để lần sau mình cẩn thận hơn!

Chưa từng có ai như cô.

Cảm xúc của Tiêu Mộng Phỉ dạt dào.

Nhớ lại quá khứ...

Trong nhà hàng, Lục Văn Hạo và Khúc Phi Phi đều không thích cô ấy, nhưng lại không nói cho cô ấy biết phải làm thế nào, cô ấy có điểm gì không tốt.

Chương trình truyền hình thực tế này, Lục Văn Hạo lại nổi giận với cô ấy, cho rằng cô ấy là kẻ gây rắc rối, còn chiếm hời của anh ta.

Nhưng trước đó anh ta cũng không nói, anh ta không thích dọn chuồng lợn, cô ấy tưởng anh ta cũng muốn có ống kính nên mới để anh ta đi xúc phân.

Không phải đàn ông đều muốn tạo hình tượng quan tâm phụ nữ sao?

Cô ấy còn tưởng, không cho anh ta điểm công, thể hiện anh ta nhiệt tình giúp đỡ mọi người, như vậy anh ta và đoàn đội sẽ vui hơn.

Làm sao cô ấy biết... anh ta sẽ tức giận như vậy.

Tất cả những uất ức của Tiêu Mộng Phỉ, đều ở trong khoảnh khắc này, giống như quả bóng bay bị xì hơi, trào ra như dòng thác.

Nhưng rất thoải mái, chớp mắt tan biến.

Tiêu Mộng Phỉ gật đầu, nước mắt lăn dài.

"Ừm, sau này em nhất định sẽ cẩn thận!"

"Cảm ơn chị, Bao Bao." Cô ấy chợt nắm lấy tay Bao Nhuyễn Nhuyễn, siết chặt.

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "?"

Bao... Bao?

Cô cúi đầu nhìn bàn tay bị nắm giữ.

Đợi đã, hình như lại xảy ra chuyện gì đó mà cô không biết?

【55, cảnh hai chị em thật hài hòa ~ Yêu quá yêu quá.】

【Ồ, tôi đột nhiên hiểu rồi, lúc nãy Bao Nhuyễn Nhuyễn cố ý đến tìm Tiêu Mộng Phỉ! Làng to thế, có năm vị khách mời, chỉ có cô ấy đến tìm.】

【Tiêu Tiêu lúc nãy buồn rất nhiều, bây giờ cuối cùng cũng cười rồi, mẹ cũng yên tâm rồi. Fan mẹ của Tiêu Tiêu cảm ơn Nhuyễn Nhuyễn.】

Đứng dưới hiên nhà, Bao Nhuyễn Nhuyễn đã tiến hành giáo dục tư tưởng cho Tiêu Mộng Phỉ một trận.

Cô cũng không quên nhắc nhở bà lão bên cạnh: "Đồ cũ cũng nên vứt đi kịp thời."

Nói xong, cô chuẩn bị đi dạo.

Nhưng mới đi được hai bước, hai mí mắt trái phải của Bao Nhuyễn Nhuyễn lại cùng giật một cái.

Giống như vẫn còn chuyện gì quan trọng chưa giải quyết.

Cô nhìn quanh một vòng, thấy chiếc giày quân đội trên mái nhà.

Ôi chao.

Gặp ngày gió lớn, nó bị thổi rơi xuống.

Ngộ nhỡ đúng lúc có người đi ngang qua bên dưới...

Vật rơi từ trên cao xuống.

Bao Nhuyễn Nhuyễn lập tức dừng bước, nhặt một cây gậy dài nhất của cái thang nằm dưới đất.

Quan sát hai ba giây, cô đẩy gậy lên mái nhà, móc vào dây giày.

Kéo chiếc giày xuống.

Tốt rồi, cả mắt trái lẫn phải không giật nữa.

Hoàn hảo.

Cô ném chiếc giày vào lòng Tiêu Mộng Phỉ.

Tiêu Mộng Phỉ: "!"

Nước mắt cô ấy, nước mắt lại không thể ngăn được nữa rồi.

【A, 100 điểm, giỏi thật đấy.】

【Cười chết, con gái, phải học hỏi Bao Bao nhiều hơn~】

【Một lần nữa cảm ơn Bao Bao đã giúp đỡ Tiêu Tiêu của tôi.】

"Bao Bao, 100 điểm này là của chị." Tiêu Mộng Phỉ ngẩn ra một lúc, sau đó mới phản ứng lại.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghe được biệt danh này, run lên một cái.

Quân tử không cướp đi những gì người khác yêu thích.

Để tránh gây thù oán.

Cô phẩy tay: "Đây là thứ cô cần. Tôi đã đủ điểm rồi."

Tiêu Mộng Phỉ hít mũi một cái, đứng tại chỗ ôm chiếc giày.

Nhìn đôi bàn tay nhỏ nhắn thanh tú của Bao Nhuyễn Nhuyễn đang chắp sau lưng, dưới ánh nắng chiếu rọi bước đi xa dần, cô ấy không nhịn được hối hận.

Trước đây mình từng ghét Bao Nhuyễn Nhuyễn, thậm chí khinh thường cô, còn muốn so sánh với cô.

Làm sao tệ hại như vậy!