Chương 6: Sự an toàn của nước rửa bát

Chương trình "Nhà hàng biển đảo" ban đầu lấy cảm hứng từ việc các ngôi sao nổi tiếng đến những nơi xa lạ để mở nhà hàng và tự tay nấu ăn cho khách hàng về muộn, thu hút được một lượng khán giả đông đảo.

Tuy nhiên, đến mùa thứ 7, điểm đánh giá của chương trình giảm xuống còn 5.7 điểm.

Chương trình không chỉ mất đi sự mới lạ, mà các nghệ sĩ quen thuộc trong những mùa trước cũng rời đi, khiến những điểm hấp dẫn và nội dung hài hước của chương trình cũng mất.

Chương trình như mặt trời sắp lặn không phải là bí mật trong giới giải trí.

Những người tiếp cận thông tin tốt hơn còn biết rằng mùa thứ 8 đang đối mặt với nguy cơ bị đài truyền hình loại bỏ… Nếu không đạt được thành tích tốt, chương trình sẽ bị đóng cửa.

Nhưng cho dù như thế, đối với các diễn viên kém nổi tiếng ở tuyến 108, có thể tham gia chương trình vẫn là điều tốt.

Đặc biệt là với Bao Nhuyễn Nhuyễn, một diễn viên vô danh, có nhiều scandal và không có nhiều năng lực chuyên môn.

"Mọi việc nghe theo chỉ đạo, đừng tự ý hành động, hòa thuận với các nghệ sĩ khác." Trước khi đến hải đảo, Tiết Cảnh nhắc nhớ Bao Nhuyễn Nhuyễn.

Nhiệt độ 37 độ C, bầu trời xanh với những đám mây trắng, bãi cát vàng và những con chim hải âu bay qua lại.

Hầu hết các cô gái đều mặc váy ngắn hoặc quần đùi ngắn.

Tuy nhiên, Bao Nhuyễn Nhuyễn lại mang theo một cái ba lô to gần bằng đầu cô, mặc đồ trang phục màu xám tro từ trên xuống dưới, không hở ra một tấc da nào.

"Yên tâm đi," Cô đẩy kính râm xuống: "Tôi thích nhất hòa bình."

Hòa bình giữ an toàn.

Cô hiểu điều đó.

Tiết Cảnh nhìn cô một cái, ngược lại không ép cô phải thay đồ.

"Lão đại, anh đi chi nhánh sao?" Trần Phong chen ngang.

Tiết Cảnh đút một tay vào túi quần, vẫy tay trái với phía sau rồi sắp sửa bước lên chiếc xe ở ngã tư.

Nhưng anh vừa nhấc chân, một bàn tay trắng muốt đã kéo vạt áo sơ mi của anh lại.

Một giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Anh có thể đọc (niệm) cho tôi một câu được không?"

Tiết Cảnh quay đầu lại, thấy giao diện Baidu trên điện thoại của cô.

...Úm ma ni bát ni hồng....chú ngữ sáu chữ.

...Khi được niệm một cách chân thành, câu thần chú này chứa đựng sự gia trì và lòng từ bi vô tận của chư Phật.

Tiết Cảnh: "......"

Cô gái này còn rất mê tín.

Anh cụp đôi mắt hoa đào, nhìn xuống cô gái đang nháy mắt liên tục với mình: "Tự niệm đi."

Bao Nhuyễn Nhuyễn ủ rũ.

Nếu không phải giọng nói của anh giống anh trai quả cửa thì cũng không cần nhờ anh đâu!

"Tôi đại khái... có lẽ không rửa được bát rồi."

"......"

Sau khi được "thêm sức mạnh tinh thần", Bao Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy may mắn ngày hôm nay max tới tận mây xanh, chắc chắn không có điều dữ xảy ra.

Cô vừa bước vào nhà hàng ghi hình tạm thời, vui vẻ ngâm nga câu hát khi đang thay trang phục mèo.

Nhưng rồi một tia chớp lóe giữa trời quang, mới hay mình lại gặp "kẻ thù".

Lục Văn Hào cũng là khách mời thường trực.

Nghe xong, cả vai mèo của cô đều xiêu xuống.

Âm thanh thay thế chung quy là âm thanh thay thế.

Haiz.

Vô dụng rồi.

Cô ngậm ngùi cúi đầu.

Trịnh Minh Xương nhìn thấy, trong lòng càng cảm thấy nhà họ Lục có lỗi với cô.

Nhìn cô bé người ta đã bị dọa thành dạng gì.

Một người không có bối cảnh như cô đi gây rối ở lễ đính hôn, chắc chắn là bị dồn vào đường cùng rồi.

Trịnh Minh Xương đồng tình an ủi: "Cô đừng tháo mũ trùm đầu, cậu ta sẽ không biết là cô, cho dù vô tình phát hiện ra, trước ống kính cậu ta cũng sẽ không làm khó cô đâu."

Nhà họ Lục vẫn cần giữ thể diện.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghe vậy lập tức quyết định khóa chặt với ống kính máy quay.

Ống kính đi đâu, cô cũng sẽ đi theo đó.

Trịnh Minh Xương mỉm cười giải thích cho cô: "Tiểu Bao, trong chương trình này cô cố gắng thể hiện tốt một chút. Nếu cô đủ thú vị, tôi cũng sẽ tìm cách cho cô lên hình nhiều hơn."

Bao Nhuyễn Nhuyễn không quan tâm có lên hình nhiều hay không, dù sao cô cũng chỉ nhận được một khoản thù lao cố định.

Mặc dù trong những ngày qua, Trần Phong luôn "tẩy não" cô, càng lên hình nhiều thì cô càng có cơ hội tẩy trắng nhanh hơn, nhưng cho đến hiện tại cô vẫn chưa thấy kết quả gì.

Đây đúng là nói nhảm.

Cô mặc cả bộ đồ hóa trang thì cha mẹ còn không nhận ra, có thể tẩy trắng mới lạ.

Nhưng ít ra công việc này vẫn đảm bảo an toàn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghĩ ngợi, cũng không nói gì.

Trịnh Minh Xương nhầm tưởng cô đồng ý, tiếp tục nhắc nhở: "Cô không cần tham gia nấu ăn, chủ yếu là phục vụ bàn, dọn bát đũa, thời gian rảnh thì giúp rửa bát. Cô biết rửa bát không? Chương hình truyền hình thực tế, chỉ cần biểu hiện chân thực chút là được rồi?"

Cô đã rửa bát rất nhiều lần trong game, dù sao đó là một tựa game sinh hoạt + sinh tồn "Một ngôi sao nữ có thể sống bao nhiêu ngày"

Bao Nhuyễn Nhuyễn gật đầu ngay lập tức: "Biết."

"Vậy cô nghỉ ngơi đi, người khác chưa tới. Phòng bếp có camera dõi theo, nhưng cô không cần phải để ý đến." Trịnh Minh Xương yên tâm xoay người.

Chương trình truyền hình thực tế, có camera cố định ở khắp nơi, đảm bảo khách mời có thể được ghi hình ở mọi vị trí.

Ngoài ra, tổ chương trình còn bố trí 12 người quay phim, linh hoạt đi theo từng khách mời.

Từ khi camera được bật lên, tất cả cảnh quay đều có thể được biên tập vào tập chính.

Nhưng thời lượng chương trình có giới hạn, nên bất cứ đoạn nào nhàm chán, hoặc cảnh của nghệ sĩ kém nổi tiếng, phần lớn sẽ bị cắt và không được phát sóng trong tập chính.

Trịnh Minh Xương nói với cô không cần quan tâm đến camera, rõ ràng là cảnh quay của cô khi hoạt động một mình trước khi nhà hàng mở cửa sẽ bị cắt đi.

Thợ quay phim Lý Thu ở lại nhà hàng nghe được lời này, tại chỗ thở phào, cầm máy quay đi loanh quanh.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhìn anh ta làm biếng, cũng trở nên thoải mái hơn.

Cô ngáp một cái, vung vẩy đôi móng vuốt mèo lông xù.

Bộ trang phục hình con mèo màu hồng này được mô phỏng theo hình tượng linh vật của cô trong chương trình "Thứ bảy vui vẻ". Tuy nhiên vì để rửa bát và bưng khay, nên hai móng vuốt mèo được thiết kế có thể tháo rời, lúc làm việc sẽ thuận tiện hơn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghiên cứu một lúc rồi ngồi thoải mái bên chiếc bàn dài trong bếp, dùng móng vuốt lần mò lấy từ túi xách ra một xấp giấy, rồi lấy điện thoại ra.

Cô nghiêng đầu sang một bên.

"Anh quay phim ơi, anh có bút không? Cho tôi mượn một cây được không?"

Tiết Cảnh đã nói, trước ống kính phải lịch sự.

Cho dù không muốn bị quay, cũng phải nhịn.

Thực sự không nhịn nổi thì dùng cớ đi toilet để tránh.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghĩ về cuộc sống nghỉ hưu sau khi được tẩy trắng, cắn răng, giữ một nụ cười rạng rỡ trong đầu mèo.

Qua lớp trùm đầu, giọng nói ngọt ngào của cô có phần vang vọng, kết hợp với hình tượng mèo bông màu hồng đáng yêu, ngọt ngào đến mức đánh gục lòng người.

Lý Thu lập tức bị chinh phục.

Dường như từ một hòn đảo mùa hè, đến pháo hoa tháng ba ở Dương Thành.

"Đây. Cô cần bút để làm gì?" Anh ta không khỏi tò mò, đồng thời hướng ống kính về phía cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, hai móng vuốt mèo đối diện nhau: "Ồ, làm một... "Báo cáo khảo sát so sánh các loại nước rửa bát trên thị trường"."

Lý Thu: "?"

Cái gì?

Nhân viên rửa bát, số lượng bát phải rửa trong một ngày hơn 99% số lượng bát mà một người nội trợ phải rửa.

Vì vậy, đối với khả năng tẩy rửa, mức độ làm tổn thương da, thậm chí là lượng hóa chất còn sót lại trên bát đĩa... những chỉ số quan trọng này ảnh hưởng đến sự an toàn của tính mạng, rất là quan trọng.

Để sống sót.

Tất cả đều nằm ở những chi tiết nhỏ!

Không được chểnh mảng dù chỉ một chút xíu.

Nếu không, không ai biết được tai nạn hay ngày mai, cái nào sẽ đến trước!

Bao Nhuyễn Nhuyễn cầm lấy bút, nghiêm túc ghi chép dữ liệu tham khảo trên mạng.

Trong miệng lẩm bẩm.

"Thành phần chính của nước rửa bát là natri dodecyl benzen sulfonate... ừm, rửa lại bằng nước máy 12 lần, vẫn có thể phát hiện ra 0,03% dư lượng... nguy hiểm!"

"Khoảng 0,5% hóa chất dính trên da sẽ thẩm thấu vào máu, nếu da có vết thương, lượng thẩm thấu sẽ tăng lên hơn 10 lần... rất nguy hiểm!"

Lý Thu: "...!"

Được lắm, chỉ dùng nước rửa bát mà nghe nguy hiểm như vũ khí hạt nhân vậy!

Anh ta vác máy quay, không khỏi di chuyển lại gần cô, điều chỉnh tiêu điểm quay phim lên tờ giấy cô đang viết.

Thỉnh thoảng anh ta lại hướng ống kính về phía đầu mèo của cô, quay lại vẻ nghiêm túc khi phân tích trái ngược với vẻ ngoài đáng yêu dí dỏm này của cô.

Nửa giờ sau, cuối cùng Bao Nhuyễn Nhuyễn cũng viết đầy hai mặt của ba tờ giấy.

Cô vỗ bàn tay trái lên lòng bàn tay phải, rút ra kết luận: "Nước rửa chén OS là lựa chọn tốt nhất, dịu nhẹ không làm tổn thương da tay, sức tẩy rửa mạnh mẽ và lượng hóa chất còn sót lại ít nhất sau khi rửa sạch bằng nước. Mua nó!"

"Phì..."

Một tràng cười vang lên từ phòng bếp.

Bao Nhuyễn Nhuyễn ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, mới nhận ra không biết từ lúc nào, đạo diễn Trịnh và Lục Văn Hạo đeo kính râm, tóc bạc trắng buộc đuôi ngựa qua vai đã đứng sau lưng cô.

Thợ quay phim Lý Thu tránh ra một bên, để cho bọn họ có thể nhìn rõ những gì cô viết.

Lục Văn Hạo không nhịn được cười, khiến Bao Nhuyễn Nhuyễn hơi hoảng sợ.

Mặc dù buộc phải làm việc cùng "kẻ thù", nhưng cô có thể tìm cách, hạn chế thời gian tiếp xúc nhiều nhất có thể.

Bao Nhuyễn Nhuyễn đứng dậy, cân nhắc một lúc rồi lên tiếng: "Đạo diễn Trịnh, quay phim chưa bắt đầu, tôi có thể ra ngoài mua nước rửa bát OS trước không?"

Trịnh Minh Xương há miệng: "Chúng tôi đã mua rồi..."

Ông nhìn về phía hai chai nước rửa bát bên bồn rửa.

Đó là đồ trợ lý mới mua, nhãn hiệu Siêu Sạch thuộc Tập đoàn Lục thị.

Mặc dù loại nước rửa bát này không có tài trợ, thương hiệu sẽ bị làm mờ lúc phát sóng, nhưng đạo diễn Trịnh vẫn muốn giúp đỡ chút cho nhà họ Lục, để lộ màu xanh lá và vàng đặc trưng của chai nước rửa bát.

Nhưng Bao Nhuyễn Nhuyễn chỉ nhìn thoáng qua, rất ghét bỏ.

Trịnh Minh Xương: "..."

Cô còn rất khó tính đấy!

"Chỉ kiên trì mấy ngày thôi, nhịn một chút."

Bao Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu: "Sự xói mòn của mạng sống, đều bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt."

Khóe miệng Trịnh Minh Xương giật giật.

Bao Nhuyễn Nhuyễn vừa nghiên cứu xong, trí nhớ còn mới: "Loại nước rửa chén Siêu Sạch mà đạo diễn chuẩn bị là loại có hại cho da tay nhất, 3% đánh giá mua hàng cho rằng dùng nó rửa bát, bát đũa vẫn còn mùi, rác rưởi nhất."

"Chỉ có OS an toàn đáng tin, khiến tôi hài lòng."

Trịnh Minh Xương: "..."

Bao Nhuyễn Nhuyễn nói xong, nhìn vẻ mặt phức tạp của đạo diễn Trịnh: "Đạo diễn, tôi ra ngoài mua, sẽ quay lại ngay."

Nói xong, cô lập tức biến mất với tốc độ nhanh nhất!

Lục Văn Hạo đợi cô đi rồi mới phản ứng lại.

Cô gái này thống kê dữ liệu một cách khoa học, lập luận hợp lý, có phong phạm… khoảng một phần mười của người anh mà anh ta vô cùng ngưỡng mộ.

"Cô ta có chút đầu óc đấy."

Trịnh Minh Xương: "?"

Lục Văn Hạo hất cằm, kiêu ngạo.jpg.

Fan của anh ta.

"Đạo diễn, ông chiếu cố cô ấy nhiều một chút."

Trịnh Minh Xương: "...??"

Nói sản phẩm của nhà cậu không tốt, cậu còn vui nữa à?

Rất nhanh sau đó, các khách mời khác của chương trình lần lượt đến.

Chương trình ghi hình cả ngày, Bao Nhuyễn Nhuyễn luôn đi lại giữa bếp và sảnh.

Các khách mời có địa vị cao hơn cô, bọn họ không tương tác nhiều với cô, còn cô cũng không chủ động bắt chuyện.

May mắn, phục vụ bàn, rửa bát không cần giao tiếp.

Sau khi nhà hàng đóng cửa, Bao Nhuyễn Nhuyễn đeo găng tay cao su, tỉ mỉ chăm chú với từng chiếc bát đĩa.

Ngay cả ống kính đưa đến gần cô, cô cũng không để ý.

Cô rửa rất nhanh và sạch sẽ, vô cùng điêu luyện.

Khiến Lục Văn Hạo, người vốn phụ trách rửa bát ban đầu, vô cùng hài lòng.

…Thầm mến anh ta, cô tuyệt đối thầm mến anh ta, là fan bạn gái của anh ta.

...Nếu không, tại sao cô làm phục vụ bàn, lại rửa nhiều bát đĩa thay anh ta như vậy?

Lục Văn Hạo càng nghĩ, càng cảm thấy hài lòng với con mèo này.

Im lặng, yên tĩnh, thích anh ta nhưng không giở trò bắt chuyện với anh ta, cũng không liếc mắt nhìn lén anh ta, chỉ âm thầm làm việc thay anh ta.

Một cô gái như vậy, quản thực ưu tú hơn Bao Nhuyễn Nhuyễn 100 tháp Eiffel.

"Lần trước tôi đưa ba bức ảnh có chữ ký cho cô đã nhận được chưa? Lần này tôi mang theo quà lưu niệm từ nhãn hàng, lát nữa cô lấy một phần." Lục Văn Hạo nói rồi ra hiệu cho người quản lý.

Bao Nhuyễn Nhuyễn: "? Không cần..."

"Đừng từ chối, mọi người đều có." Lục Văn Hạo nói, nhìn cô một cái.

Không tham lam.

Ngoan ngoãn.

Bao Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt.

Mà Lục Văn Hạo bị đôi bàn tay mảnh mai đang cầm bát đĩa sứ hoa văn xanh lam của cô hút hồn.

Màu xanh lam nhạt làm nổi bật lòng bàn tay trắng ngần của cô trong dòng nước, do phải dùng lực nên móng tay hơi ửng hồng, trông vô cùng xinh đẹp.

Lục Văn Hạo nhìn chăm chú không rời mắt.

Bao Nhuyễn Nhuyễn nhanh chóng xếp chồng bát lên, lau khô tay rồi đeo vuốt mèo, trong nháy mắt ngăn cách hình tượng màu xanh và trắng đan xen vừa rồi.

"Rửa xong hết rồi, tôi nghỉ làm đây. Tạm biệt mọi người." Bao Nhuyễn Nhuyễn vẫy móng vuốt mèo, tạm biệt từng vị khách.

Lúc này Lục Văn Hạo mới choàng tỉnh.

*

Ghi hình xong, Bao Nhuyễn Nhuyễn lên xe đưa đón đang đợi cô.

Khi Trần Phong hỏi cô có cảnh tương tác nào có thể đưa vào tập chính không, Bao Nhuyễn Nhuyễn nhớ lại rồi lắc đầu.

"Không có, rất bận rộn, khách nhiều, bát đĩa cũng nhiều, không có thời gian tương tác."

Trần Phong và Tiết Cảnh nhìn nhau, trong lòng nảy sinh một dự cảm rất tồi tệ: "Vậy cô giao tiếp với các nghệ sĩ khác như thế nào?"

"Bọn họ bảo tôi đồ ăn của bàn nào, tôi mang qua. Hoặc mang bát đĩa bẩn từ bàn về, tôi rửa."

Vậy thì... Không hợp thói thường!

"Cô ghi hình 12 tiếng đồng hồ, trước ống kính nói mấy câu?" Trần Phong che trán: "Cô có thể hiện thân thủ nhanh nhẹn không?"

Tiết Cảnh cũng hạ chân xuống, đôi mắt hoa đào nhìn về phía cô.

Bao Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt mấy cái: "Chắc các anh không biết, kẻ phản diện chết vì nói nhiều đâu."

"Đm!" Trần Phong tức thì ngất xỉu trên ghế lái.

"Anh Tiết, em thấy anh có thể về nhà sớm, không cần đợi đến thời gian đánh cược cuối năm đâu!"

Thua không nghi ngờ gì nữa!

Bất cứ ai cũng có thể nổi tiếng, trừ cô!

Rõ ràng là một nữ thần chiến binh, nhưng cô lại không biết cách tỏa sáng!

Tiết Cảnh nghe mà đau cả não, ngón tay trỏ ấn lên thái dương, anh hít sâu một hơi.

"Sau này mỗi ngày cô xem chương trình giải trí nửa tiếng, Trần Phong, cậu lập một danh sách cho cô ấy."

Chỉ có thể bắt đầu dạy từ con số 0.

Người mới nếu xuất hiện quá nhiều trong chương trình sẽ gây ra phản cảm, vì thế ban đầu anh không dặn cô tranh giành ống kính.

Nhưng không tranh giành ống kính cũng không có nghĩa là một câu không nói.

Hoàng Thái đang làm gì vậy? Chuyên nuôi cá muối à, sao không dạy cô cách ghi hình chương trình chứ?

Tiết Cảnh dùng ngón trỏ ấn lên trán: "Từ từ bồi dưỡng cảm giác đi show, ba ngày nữa đến thành phố điện ảnh thử vai, tối nay cô xem kịch bản."

Bao Nhuyễn Nhuyễn vừa mở một lọ vitamin tổng hợp, đổ ra một viên, nghe vậy khuôn mặt lập tức nhăn nhó.

"Làm việc từ 9h sáng đến 5h chiều, sau 5h chiều tôi không làm việc đâu."

"........."

Cô lại lôi từ túi xách một hộp quà và ba tấm ảnh có chữ ký: "Đúng rồi, lần trước tôi quên không lấy ra, cái này có bán được tiền không?"

Bán được thì sẽ đổi lấy đồ chăm sóc sức khỏe.

Trên cả hộp quà lẫn ảnh đều có chữ ký rồng bay phượng múa của Lục Văn Hạo.

"...Từ đâu ra vậy?"

"Anh ta tặng tôi."

"........."

Có vẻ như trí não của cậu hai Lục không được tốt lắm.

Một tuần sau, trong lúc Bao Nhuyễn Nhuyễn đi thử vai ở thành phố điện ảnh, chương trình "Nhà hàng biển đảo" được phát sóng đúng giờ.

Chương trình chỉ có người xem cố định, nhưng ngay khi lên sóng đã vọt lên hot search thứ tám!

#Nhân viên rửa bát Meo Meo làm tôi cười chết#

Tiết Cảnh đang chuẩn bị lên máy bay, điện thoại rung lên.

"?"