Chương 15

Thấm Lan ở bên cạnh tuy không lộ mặt, nhưng trong lòng không khỏi có chút áy náy, bởi vì tiểu thư nhà mình dường như không có ý định đi tìm Lý Diễm Phân.

Một lúc lâu sau, Thấm Lan rốt cuộc nhịn không được mà nhắc nhở: "Tiểu thư, Lý thị..."

Thẩm Chí Hoan chưa kịp trả lời thì Hỉ Xuân đã từ sân ngoài bước vào, hành lễ với Thẩm Chí Hoan, còn đang thở hổn hển nói: “Tiểu thư, tối hôm qua nô tỳ định tới Đông Châu tìm người, nhưng người đó hình như biết nàng đang tìm hắn, nên sáng sớm nay không còn ở Đông Châu nữa.”

Thẩm Chí Hoan cũng có chút kinh ngạc, nàng bỗng cảm thấy chuyện này có chút thú vị, bèn hỏi: “Các ngươi đã tìm khắp mọi nơi chưa?”

Hỉ Xuân gật đầu nói: “Nô tỳ đã tìm khắp mọi nơi. Người hầu sau đó đã đến gặp quản gia Lưu, và phát hiện ra rằng người đó tên là Tiền Tư, đệ đệ của Tiền Nãng, phụ trách thu mua vật liệu xây dựng, làm ăn thua lỗ, trong mối quan hệ này, được Tiền Nãng đưa vào để giúp trộn một số tiền, nhưng Tiền Tư này ỷ có chút quan hệ, thường xuyên giở thủ đoạn trộm cắp. Không chỉ người ngày hôm qua, mà còn có vài người nữa cũng bị hắn ức hϊếp.”

Thẩm Chí Hoan hỏi:" Chẳng lẽ hắn về nhà rồi sao, hôm nay không đến đây à?"

Hỉ Xuân lắc đầu nói: "Nô tỳ đã hỏi qua một vài hộ vệ, nhưng không một ai gặp hắn."

"Ca ca của hắn đâu?"

Hỉ Xuân nói: "Cũng y như vậy, từ đêm qua đã không có ai gặp hắn ta."

Thẩm Chí Hoan gõ bàn một cái, trong mắt ngập tràn ý cười, giọng điệu mang theo chút vô lý:

"Thật là kỳ quái, một người còn sống sờ sờ chẳng lẽ cứ như vậy mà biến mất sao?!"

Căn phòng bỗng chốc trở nên cực kỳ yên tĩnh, Hỉ Xuân biết Thẩm Chí Hoan đang tức giận, lập tức quỳ xuống, chân mềm nhũn nói: "Tiểu thư bớt giận, nô tỳ sẽ lập tức đi điều tra kỹ chuyện này!"

Trước khi Hỉ Xuân đi ra, Thẩm Chí Hoan đột nhiên nhớ tới đôi mắt đen láy ẩn chứa tia sát ý kia, nàng giơ tay lên nói: "... Chờ đã."

Hỉ Xuân ngẩn người, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư…?”

Thẩm Chí Hoan sửa sang lại y phục của mình, cơn tức giận vừa rồi hoàn toàn biến mất, nàng nở nụ cười đầy hứng thú, không giải thích lý do mà chỉ sửa lại lời nói: “Không cần nữa. "

"Vậy thì tiểu thư định cứ như vậy mà buông tha cho người kia sao?"

Thẩm Chí Hoan nói: "Không phải là buông tha."

Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: "Không phải còn có ca ca của hắn sao? Làm ngơ trước những gì đệ đệ của mình đã làm, xử lí hắn chút đi. "

Ngoài cửa sổ ve kêu từng hồi, ánh mặt trời rải rác.

Thẩm Chí Hoan để tranh thêu xuống, lớp vải lụa màu hồng phủ lên những ngón tay trắng sáng của nàng, những móng tay nhỏ nhắn trong suốt cũng được nhuộm một màu đỏ. Nàng cầm mảnh vải lên nhìn, dưới ánh nắng, hoa râm bụt đỏ tươi đang nở rộ, vừa đẹp đẽ lại sinh động.

Thấm Lan ở bên cạnh tán thưởng nói: "Tiểu thư, người thêu thật đẹp."

Thẩm Chí Hoan cũng cảm thấy mình thêu nhìn rất đẹp, nàng cong khóe môi, hờ hững siết chặt tấm vải trong tay, lẩm bẩm nói: "Hình như vải hơi nhỏ, nếu may thành y phục, e rằng sẽ không mặc được lâu. "

Thẩm Bái Bái còn nhỏ nên rất ham chơi, chỉ cần vứt đại cho nó một chiếc giày cũng có thể chơi cả buổi sáng, chơi mệt rồi thì nằm banh chân trên mặt đất ngủ ngon lành.

Thấm Lan nói: "Không sao đâu thưa tiểu thư, người thêu xong nô tỳ sẽ cầm đi Thúy Trúc phường, để họ may y phục cho Thẩm Bái Bái, người muốn kiểu dáng như thế nào?"

Thẩm Chí Hoan cúi đầu nhìn bộ dạng co chân nằm ngủ say trên mặt đất dưới chân mình, nói: "Thôi quên đi, bây giờ nó nằm bộ dạng này cũng rất mát mẻ, tới mùa thu rồi tính tiếp."

Thấm Lan lên tiếng, nói: "Vẫn là tiểu thư suy nghĩ chu toàn.”