Chương 37

Cục diện căng thẳng, mà ngay giờ phút này, một giọng nói êm tai bỗng nhiên vang lên. Lý Thư Cẩm vén rèm châu lên, chậm rãi đi đến: "Biểu tỷ, đừng tức giận."

Lý Diễm Phân vừa trông thấy Lý Thư Cẩm đi đến, vẻ tức hổn hển trên mặt lập tức vơi hơn nửa, thở dài nói: "Tiểu Cẩm, ôi..."

Lý Thư Cẩm nhẹ nhàng vỗ vỗ tay của Lý Diễm Phân, nhìn về phía Thẩm Chí Hoan, lại chậm rãi dời mắt lên người Lục Dạ đang đứng một bên.

Lục Dạ đang nhìn Thẩm Chí Hoan.

Lúc Thẩm Chí Hoan nổi giận, người xung quanh đều cảm thấy bất an cúi đầu, chỉ có Lục Dạ dám quang minh chính đại nhìn nàng, mang theo ý cười mơ hồ, ánh mắt kia rõ ràng viết mấy "Nàng thật đáng yêu".

"..."

Loại ánh mắt này quá rõ ràng.

Chỉ cần hơi tinh tế một chút là có thể phát hiện, dường như trong mắt Lục Dạ chỉ có một mình Thẩm Chí Hoan.

Trong lòng Lý Thư Cẩm cảm thấy kỳ lạ, vẫn cứ nói thẳng: "Chắc hẳn vị này chính là người cứu biểu tỷ nhỉ?"

Lục Dạ nghiêng đầu nhìn lướt qua, ánh mắt có chút sắc bén. Trái tim Lý Thư Cẩm thắt chặt, không nhìn hắn nữa, cong môi nhìn về phía Thẩm Chí Hoan, nói tiếp: "Biểu tỷ, ngươi định xử trí hắn như thế nào?"

Vừa mới dứt lời, Thẩm Chí Hoan gần như hiểu ngay ý của nàng ta.

Lại là thế này.

Thủ đoạn của Lý Thư Cẩm cao minh hơn Lý Diễm Phân quá nhiều. Nàng ta luôn có thể tóm lấy chỗ yếu hại của nàng, khiến cho nàng bị ép tiếp nhận lại không có cách nào phản bác. Đời này của nàng dường như vẫn luôn không ngừng tuần hoàn qua lại dưới tình huống này.

Thế gia chi nữ, nàng phải hiểu biết lễ nghĩa, không thể vượt khuôn phép.

Phải lấy ra phong độ của đích nữ, tiếp nhận Lý Diễm Phân tu hú chiếm tổ chim khách, đối với bà ta cung kính có thừa.

Phải sớm chiều chung sống với Lý Thư Cẩm không yêu thích, vào cung bị lão hoàng đế khinh bạc, phản kháng thì vẫn phải quỳ xuống nói một câu "Hoàng thượng thứ tội".

Giờ phút này, những người này cũng giống như vị tiểu công tử Phong gia được ban hôn trước kia, lại muốn dùng lý do tương tự xử trí người từng tiếp cận nàng.

Không phải lần đầu tiên Lý Thư Cẩm như vậy. Số lần càng nhiều, Thẩm Chí Hoan không còn cảm thấy tức giận bao nhiêu. Dưới du͙© vọиɠ phản nghịch mạnh mẽ, nàng trái lại đã bình tĩnh hơn, thậm chí còn cảm thấy có chút buồn cười.

Nàng thuận miệng nói: "Xử trí? Hắn là người ca ca ta để lại làm hộ vệ cho ta. Ngươi muốn ta xử trí thế nào?"

Lý Thư Cẩm che miệng, ngạc nhiên kêu lên một tiếng, nói: "Lời này của biểu tỷ không phải là muốn tiếp tục giữ hắn lại bên cạnh sao!"

"Lan San nàng đυ.ng vào ngươi, một cái mạng ti tiện dĩ nhiên không tính là gì, nhưng vị này xem như là ân nhân cứu mạng của ngươi nhỉ, có lẽ biểu tỷ đã quên..." Giọng nói của Lý Thư Cẩm cố gắng hạ thấp một chút, nói tiếp: "Quan gia ở phía trên nhìn ngươi đó. Hắn ôm eo ngươi, gần như vậy. Ta nhớ là đến bây giờ không có nam nhân nào ở gần ngươi như vậy đâu. Hắn lại ái mộ ngươi rõ ràng như vậy, còn có tướng mạo như thế kia. Ngươi muốn giữ hắn lại bên cạnh, biểu tỷ cảm thấy quan gia sẽ cho phép sao?"

"Phong tiểu công tử là nhi tử của Thị lang còn có kết cục như vậy, đừng nói là một nô tài như hắn. Chỉ sợ đến lúc đó, ngay cả hài cốt cũng phải cho chó ăn đó."

"Ngươi là cành vàng lá ngọc đương nhiên không sợ, nhưng dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của ngươi, cũng không đến mức đẩy người ta vào hố lửa đâu nhỉ?"

Lời nói vừa dứt, trong phòng lập tức yên tĩnh không ít.

Thật sự không tệ.

Muốn táng nàng một bạt tay.