Chương 47

Lý Diễm Phân mặc một chiếc váy hoa cân vạt màu xanh nhạt. Dường như Lý Thư Cẩm cũng đi ra cùng lúc với bà ta, đang đứng dưới xe ngựa đỡ lấy bà ta.

Thẩm Chí Hoan dừng bước, đã có thể đoán ra được lần này nếu như đυ.ng phải, dĩ nhiên lại không thể thiếu mỉa mai trong tối ngoài sáng vô nghĩa một phen. Nàng không quá muốn đυ.ng mặt hai người kia.

Nàng nói: "Muội đợi một lát rồi hẵng đi."

Sở Hạ nhìn hai người đang cười nói trước cổng, nhỏ giọng bất mãn nói: "Ngày nào tỷ cũng sầu cái này buồn cái kia, trái lại hai người họ thì sống vui vẻ."

Lý Diễm Phân có mấy mối chơi bài cố định, không có việc gì thì thích đi ra ngoài chơi mấy ván, thỉnh thoảng cũng sẽ đưa Lý Thư Cẩm đi theo.

Trên mặt Thẩm Chí Hoan mang theo một nụ cười lạnh lùng, nói: "Muội nói xem, nếu như phụ thân của ta biết Lý Diễm Phân suốt ngày ghét bỏ ta như vậy thì có còn để bà ta ở lại trong phủ không?"

Nàng nói xong không đợi Sở Hạ trả lời thì đã tự nói: "Chắc vẫn sẽ để ở lại, dù sao trước kia ông ấy đã biết chúng ta không thích bà ta rồi."

Hôm nay, Lý Thư Cẩm cũng mặc một chiếc váy lục sắc. Nàng ta đỡ lấy cánh tay của Lý Diễm Phân, đi bên cạnh bà ta, không biết hai người nói đến cái gì, cùng nhau cười híp mắt. Mấy năm nay Lý Diễm Phân bảo dưỡng không tệ, trông cùng lắm cũng chỉ khoảng ba mươi.

Vóc dáng của Lý Thư Cẩm tương tự Lý Diễm Phân, tính cách của hai người có thể nói là khác biệt như ngày và đêm, nhưng dưới ánh mặt trời rực rỡ, được tường đỏ mái xanh tôn lên, nụ cười như thế trái lại có chút giống nhau một cách khó hiểu.

Thẩm Chí Hoan nghiêng đầu nhìn thử, bỗng nhiên có cảm giác kỳ lạ.

Lần đầu tiên nàng cẩn thận quan sát mặt mũi hai người như vậy, đều là mắt hạnh, mũi hếch, bờ môi rất mỏng không có môi châu, vành môi cũng không rõ ràng, xương hàm thon gầy, xương gò má hơi cao.

Có lẽ là do tính cách khiến cho người ta trông mặt mà bắt hình dong, trước kia Thẩm Chí Hoan vẫn luôn không cảm thấy hai người này quá giống nhau, bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện khí chất của hai người khác biệt một trời một vực, chỉ nói về dáng vẻ nhìn thoáng qua cũng không thấy được nhiều chỗ giống nhau, bởi vì hai người vẽ hình dáng lông mày khác nhau, nhưng nhìn kỹ, thật ra có rất nhiều chỗ tương đồng.

Sở Hạ thấy Thẩm Chí Hoan nhìn chằm chằm hai người họ, lên tiếng nhắc nhở: "Chí Hoan?"

Thẩm Chí Hoan không thu hồi tầm mắt, mà mở miệng, do dự hỏi: "Muội có phát hiện không... Dáng vẻ của hai người họ rất giống nhau."

Sở Hạ nhìn sang, cách một lúc mới nói: "Thật sự có chút giống, nhưng mà Lý Diễm Phân là cô cô ruột của Lý Thư Cẩm, hai người họ có điểm giống nhau cũng rất bình thường.”

Thật sự bình thường.

Thẩm Chí Hoan nhớ đến khoảng thời gian khi Lý Thư Cẩm còn nhỏ vừa được đón đến Hầu phủ.

Lý Diễm Phân hung hăng giành giật đồ tốt cho Lý Thư Cẩm. Đồ ăn, đồ dùng, đồ ở, tất cả đều phải so sánh với Thẩm Chí Hoan, cho dù sau này Hiên Nguyệt Các được tặng cho Lý Thư Cẩm, người cũng chuyển qua đó thì Lý Diễm Phân vẫn sẽ đến thăm nàng ta mỗi ngày.

Đối xử tốt với chất nữ là điều nên làm, nhưng Lý Diễm Phân đối xử với Lý Thư Cẩm lại có chút khoa trương.

Thẩm Chí Hoan đè xuống cảm giác quái dị này, trông thấy hai người kia đã ngày càng đi xa, mới nói với Sở Hạ: "... Được rồi, ra ngoài thôi."

Thiệp mời của Hoàng hậu vẫn đưa đến tay Thẩm Chí Hoan đúng hạn.

Tiễn đại thái giám ở bên cạnh Hoàng hậu đi, Thẩm Chí Hoan vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Lý Thư Cẩm ngồi cách đó không xa nhìn chằm chằm thiệp mời kim sắc trong tay nàng đến ngẩn người.