Chương 12: Phiên ngoại siêu nóng bỏng (1)

Kết hôn được hai năm, cuộc sống của Bell rất vui vẻ. Hằng ngày Sliver dù bận chuyện quốc sự thế nào vẫn dành thời gian cho cậu, lúc có yến tiệc cũng không bao giờ để cậu một mình.

Lần nào cũng là cậu và Sliver nhảy điệu mở màn, tình cảm ân ái như vậy khiến các tiểu thư phu nhân quý tộc hâm mộ vô cùng.

Nhưng Bell dạo này cảm thấy thiếu thiếu, Sliver quá hiền lành, hay nói đúng hơn là quá nâng niu cưng chiều cậu. Lúc làʍ t̠ìиɦ cũng sợ cậu đau nên luôn khắc chế, Bell thì muốn hắn mạnh bạo hơn một chút. Vừa đau vừa sướиɠ thì mới...

Nghĩ đến đây, l*и nhỏ lại rục rịch rỉ nước.

"Con muốn có loại thuốc khiến cho tính cách của con người trở nên trái ngược với tính cách bình thường?"

Bell hưng phấn gật đầu: "Dạ, nhưng hiệu lực của thuốc thì chỉ một đêm thôi là được ạ. Còn phải giữ lại đoạn trí nhớ khi tính cách biến đổi đó nữa."

Mẹ của Bell trầm ngâm , lục lại trí nhớ một lát. Một lúc sau khẽ cười : "Có thì có, nó tên gọi là "nghịch đảo" , nhưng đoạn trí nhớ đó sẽ biến mất. Đợi mẹ cải tiến phương thuốc đã. "

"Dạ!" Nghe có thuốc, Bell vô cùng vui vẻ.

Nghĩ nghĩ, cậu lại muốn chơi lớn một chút. Bell cũng biết một chút ma pháp đơn giản, là do Sliver dạy. Nhưng mà Sliver không đề phòng cậu, ma pháp cũng không cao siêu như mẹ, lần này...một đời "khó quên" nha ~

Bell mang theo thuốc trở về lâu đài, lệnh cho người hầu đêm nay không cần đến trước cửa phòng ngủ canh gác.

Bell ăn tối trước, sau đó ghi một tờ giấy đặt lên bàn. Lúc này mới hưng phấn đi làm chuyện xấu.

Lúc Sliver xong việc trở về phòng, không thấy Bell của hắn đâu. Bữa tối thì được đặt trên bàn, trên đó có một tờ giấy ghi chú.

[Honey ~ hôm nay em ở nhà mẹ ăn cơm tối rồi mới về, anh ăn cơm trước. Đừng chờ em, ăn trước để có sức cho đêm nay nha ~]

Sliver đọc đến đây thì mỉm cười, cũng bắt đầu ăn cơm. Nhưng hắn thấy hơi là lạ chỗ nào đó...

Ăn được một lúc, không hiểu sao tâm tình Sliver có chút táo bạo, khuôn mặt bình thường khá ôn hòa bỗng trở nên lạnh lùng. Khí chất cả người cũng rét căm căm, có cảm giác "người sống chớ gần".

Lúc này một hầu gái đi vào, cúi đầu: "Bệ hạ, nước ép đây ạ."

Lúc này Sliver mới lờ mờ nhận ra, hôm nay không thấy người hầu nào cả. Đang định hỏi thì ai ngờ hầu gái kia vấp ngã, nước ép trái cây đổ hết lên đũng quần của Sliver.

"A!! Xin bệ hạ tha tội, xin bệ hạ tha tội, nô tỳ bất cẩn."

Vừa nói hầu gái kia lại nhanh như chớp dùng khăn lau loạn xạ, hai dươиɠ ѵậŧ rục rịch, Sliver giận tím mặt. Hắn chỉ phản ứng với Bell, hầu gái này đã dùng ma pháp gì?!

Sliver gầm lên: "Tránh ra!"

Lúc này tóc giả trên đầu hầu gái rơi xuống, Bell ngẩng mặt lên, cười mị hoặc: "Chủ nhân ~ để nô tỳ lau cho ngài nhé?"

Sliver thở dốc vì kinh ngạc, kinh ngạc hầu gái này là Bell mà lúc nãy hắn lại không nhận ra, kinh ngạc hơn là vì trên đầu Bell có một đôi tai thú trắng muốt. Hình như là tai hồ ly, còn đang giật giật!

"Bell?"

Bell cười mị mị nhìn hắn, bỗng nhiên lại đổi sắc mặt. Hai mắt mù sương, tội nghiệp đáng thương xoa xoa đũng quần của Sliver: "Chủ nhân, nô tỳ lỡ làm bẩn quần của ngài rồi, phải làm sao đây?" Vừa nói, một cái đuôi hồ ly trắng muốt bông xù từ dưới váy của Bell lại quấn lên tay hắn.

Sliver trầm mặc một lúc, sau khi kinh ngạc qua đi, lại nhìn bộ dáng lúc này của Bell, du͙© vọиɠ lập tức bùng lên.

Hắn hơi cúi đầu, nắm cằm của "hầu gái" lên, ác liệt nói: "Tha chết cho em cũng được, còn không mau liếʍ sạch chất bẩn trên quần?"

Nghe vậy, hầu gái Bell liền rưng rưng thè lưỡi liếʍ vệt nước trên đũng quần, dươиɠ ѵậŧ của Sliver ngay lập tức cứng lên.

"Bên trong cũng bị bẩn rồi, cởϊ qυầи, liếʍ sạch dươиɠ ѵậŧ cho ta."

Bell đỏ mặt, rưng rưng nhìn chủ nhân tôn quý, thấy hắn đang lạnh mặt nhìn mình. Đành run rẩy kéo khóa quần, móc hai dươиɠ ѵậŧ lớn ra.

Hầu gái Bell "kinh ngạc": "Chủ...chủ nhân, sao ngài lại có hai căn dươиɠ ѵậŧ?"

Sliver niết cái tai của Bell khiến cậu rùng mình, đỏ mặt thở dốc: "Có hai căn dươиɠ ѵậŧ, một cái nhét vào l*и da^ʍ của em, cái còn lại nhét vào c̠úc̠ Ꮒσα, thao nát chúng."

Hầu gái Bell nghe mà nước da^ʍ chảy ướt qυầи ɭóŧ, lại tỏ ra bộ dáng sợ hãi vô cùng:" Chủ nhân... không được đâu, ngài làm vậy em sẽ chết mất."

Sliver nhếch mép, dùng côn ŧᏂịŧ cứng ngắc vỗ bồm bộp lên mặt hầu gái. Lạnh giọng: "Nhiều lời làm gì, liếʍ mau lên, liếʍ sướиɠ thì ta sẽ thao hai cái lỗ thịt ti tiện của em."

Hầu gái Bell sợ hãi lại ủy khuất ngậm côn ŧᏂịŧ vào. Liếʍ mυ"ŧ nhiệt tình, Sliver hưởng thụ, cũng xoa nắn lỗ tai hồ ly mẫn cảm. Khiến cho mặt Bell đỏ bừng. Ánh mắt lấp lánh nước yêu mị nhìn hắn.

Bụng dưới Sliver buộc chặt, đột ngột đứng lên khỏi ghế. Ghì đầu Bell lại, tàn nhẫn ra vào cái miệng nhỏ của cậu. Bell đã có kinh nghiệm, cố gắng thả lỏng, nuốt sâu côn ŧᏂịŧ vào cuống họng khiến Sliver sướиɠ không thôi.

"Thật sướиɠ, cái miệng nhỏ của em đúng là dâʍ đãиɠ, mυ"ŧ dươиɠ ѵậŧ thật chặt."

P/s: Hôm nay Bell chơi dại, bị chồng cᏂị©Ꮒ gần chết ơ ớ ơ ~~ = )))

Chương này có ma pháp, có hầu gái, có nhân thú. Những cái còn lại mà tôi đã chọn sẽ viết hết, yên tâm = )))