Chương 1: Bị lừa

Niệm Chúc vừa tỉnh dậy liền cảm thấy đầu đau như búa bổ, trước mặt tối om không có chút ánh sáng nào, cậu nghĩ bản thân đã ngủ đến giữa đêm luôn rồi nên quơ tay tìm điện thoại để chiếu sáng thì không những không đυ.ng trúng điện thoại mà lại trúng một vật gì đó vừa mềm vừa ấm, giống như là người. Niệm Chúc ở trong nhà trọ nhỏ này chỉ có một mình, lúc chiều có uống mấy ly với bạn bè ở công ty, chẳng lẽ lại say đến mức vào nhầm nhà?

Cố gắng ngồi dậy thì lại phát hiện trên bụng nằng nặng, người bên cạnh dịu dàng lên tiếng: “Trời còn chưa sáng, em cứ ngủ thêm một chút đi, trước khi trời sáng anh sẽ rời đi.”

Giọng đàn ông trầm trầm từ tính, lại giống như có chút mê hoặc, vậy mà cậu lại thực sự nằm yên nhắm mắt ngủ tiếp dù trong lòng có rất nhiều thắc mắc.

...

Tiếng xe cộ bên ngoài ồn ào cùng những âm thanh lộn xộn náo nhiệt báo hiệu một ngày mới đã bắt đầu kéo Niệm Chúc dậy từ giấc ngủ sâu, cậu mở mắt nhìn một vòng căn phòng như để định hình lại những việc đã xảy ra đêm qua, thật lâu sau cậu cũng tự lầm bầm: “Rốt cuộc người đàn ông hôm qua... đàn ông?”

Nhắc đến người tối qua ngủ cùng, Niệm Chúc giật mình nhìn sang bên cạnh, cậu nhíu mày thắc mắc bởi không biết từ lúc nào trên giường lại xuất hiện thêm một cái gối, phần nệm cũng lõm xuống một chút chứng tỏ tối hôm qua thật sự có người nằm cả đêm, trong không khí còn phảng phất một mùi hương tựa như mùi gỗ. Ngoài những thứ đó ra thì mọi thứ đều không có gì bất thường nên Niệm Chúc cũng chỉ cho rằng chắc là anh bạn đồng nghiệp nào đó say quá ngủ nhờ rồi sáng về sớm.

Nghĩ thế nên Niệm Chúc ngồi dậy xoa xoa mặt một chút, sau đó vào phòng vệ sinh chuẩn bị đến công ty. Đứng trước gương trong phòng vệ sinh, Niệm Chúc nhíu mày khi thấy trên cổ có hai dấu bầm tím, sờ vào hơi ê ẩm nhưng không đến mức đau nhức. Trong lòng Niệm Chúc đột nhiên có dự cảm kì lạ, giác quan bỗng trở nên nhạy bén hơn, dường như cả cơ thể đều bật chế độ tự bảo vệ dù đang ở trong chính ngôi nhà của mình. Sau hơn 1 tiếng sửa soạn thì cuối cùng Niệm Chúc cũng rời khỏi nhà, nhưng đi được một đoạn thì Niệm Chúc bỗng phát hiện hôm nay xuất hiện rất nhiều người kì lạ, họ luôn nhìn cậu chằm chằm cho đến khi cậu đi khuất tầm mắt mới thôi.

Cuối cùng thì cậu cũng đến được công ty, hôm nay có thêm một bác bảo vệ lớn tuổi lạ mặt nhìn cậu cười khi cậu đi qua cổng kiểm tra, dù cậu không nhớ ra là có quen với bác hay không. Lúc đi vào văn phòng, Tuấn và Huấn vừa nhìn thấy cậu thì liền đứng bật dậy, há hốc miệng không nói gì mà sắc mặt thì cứ xanh rồi trắng, trắng rồi xanh, lại cứ trân mắt ra nhìn cậu không chớp lấy một cái, thấy vậy Niệm Chúc đành cười cười lên tiếng trước: “Anh Tuấn và anh Huấn làm sao đấy? Nhậu với nhau có một bữa mà giờ thấy em như thấy quỷ vậy?”

Tuấn lúc này mới hơi định hình lại một chút, ngượng ngập trả lời: “Đâu... đâu có, tại anh còn hơi choáng mà thấy chú mày tỉnh rụi nên bất ngờ đấy mà.”

“Thế hôm qua anh hay anh Huấn ngủ lại phòng em thế, sáng ra đã đi rồi nên em cũng không biết là ai ngủ lại để mà bắt đền.”

Vốn chỉ là hỏi đùa một chút nhưng không ngờ cả Tuấn và Huấn đều trở nên hoảng hốt, sắc mặt càng lúc càng khó coi hơn, cuối cùng Huấn quỳ sụp xuống vái lia vái lịa: “Chúc ơi em sống khôn thác thiêng, em tha cho anh lần này Chúc ơi, em muốn bao nhiêu hay muốn cái gì em cứ nói, anh sẽ đốt xuống cho em xài, em đừng nhát anh nữa mà Chúc ơi, anh biết lỗi rồi Chúc ơi...”

Tuấn thấy vậy cũng tái xanh mặt mày, lập cập dựa vào cạnh bàn đối diện không dám nhìn thẳng. Nhận thấy có điều bất thường, Niệm Chúc ngừng tay nhìn chăm chú vào mắt Huấn, đột nhiên một màn kì dị xảy ra làm Niệm Chúc giật mình hoảng sợ.

Bắt đầu từ đôi mắt của Huấn, Niệm Chúc có cảm giác bản thân đi xuyên ra hàng trăm ngàn sợi thần kinh đỏ chằng chịt, tiến đến một trung khu đen ngòm chứa đầy bão tố, khi cậu đi vào trong vòng xoáy đó thì cậu nhìn thấy chính mình, nói đúng hơn là nhìn thấy một Niệm Chúc qua đôi mắt của Huấn. Trong kí ức hỗn loạn đó, Niệm Chúc nằm gục trên bàn còn Huấn và Tuấn thì nhìn nhau đầy do dự, có một tia sợ hãi xẹt qua trong mắt Tuấn nhưng cũng nhanh chóng bị cuốn đi không còn tăm tích.

Một cơn bão thổi đến khiến Niệm Chúc phải nhắm mắt lại, đến khi mở mắt ra lần nữa thì cảnh tượng càng khiến cậu bàng hoàng hơn. Niệm Chúc trong đôi mắt của Huấn đang nằm im trên một cái bàn dài, cả người mặc trang phục đỏ, trên cổ tay còn buộc một sợi tơ hồng nối với hình nộm bằng nắm tay cũng mặc y phục đỏ thắm. Trên đầu bàn cậu nằm có hai chung rượu, một mâm tam sên, một nắm lá hòe, ba chung rượu trắng. Xung quanh cậu cắm bảy ngọn đèn đang cháy cùng bảy xấp tiền âm.

Trong ngôi nhà âm u kì lạ không một khe hở nhưng gió từ đâu thổi đến từng hồi, bảy ngọn đèn nghiêng ngả dường như muốn tắt. Ông già trùm khăn mang đến cho Tuấn và Huấn một bát rượu, giọng nói ồm ồm tựa như đến từ địa ngục: “Mỗi người tự đến lấy một giọt máu của cậu ta nhỏ vào đây, xem như hiến tế thành công.”

Tuấn và Huấn nhìn nhau một cái, liền cầm dao đến cắt vào tay Niệm Chúc đang nằm...

Cuộn bão đen lại nổi lên đưa Niệm Chúc về hiện tại, cậu bàng hoàng nhìn Huấn và Tuấn, không tin được những gì bản thân đã trải qua trong kí ức của Huấn. Cuối cùng, Niệm Chúc cũng cố kềm chế bản thân, cùng hai người họ lên sân thượng nói chuyện để biết rốt cuộc bản thân đã gặp phải chuyện gì và tìm cách giải quyết.

Hai tháng trước, Tuấn và Huấn ham lợi nên nghe lời người khác mang hết tiền bạc trong nhà đi đầu tư cổ phiếu, nhưng càng lún càng sâu, càng mua càng lỗ đến mức nhà cửa xe cộ đều đã cầm cố hết, đã vậy còn nợ một khoản lớn của những tay giang hồ khét tiếng. Trong lúc bế tắc, cả hai đã quen biết được một người lạ, người đó giới thiệu cho cả hai một cách có thể khiến cho cả hai thoát khỏi tình cảnh hiện tại, đó là hiến tế một người sống để đổi lấy một cơ hội từ thần linh, cụ thể là cơ hội thoát khỏi số nợ khổng lồ hiện tại.

Yêu cầu của người lạ nọ nói dễ không dễ, nói khó không khó. Ông ta không yêu cầu tướng mạo hay vật kèm theo gì cả mà chỉ cần là người chưa kết hôn, chưa phá thân và có ngày tháng năm sinh thuần âm là được. Kể từ ngày đó, Tuấn và Huấn liền tìm kiếm người có mệnh thuần âm, cho đến hai hôm trước vô tình phát hiện Niệm Chúc sinh vào 12 giờ đêm ngày 16 tháng 10 năm Kỷ Mão, là nhân viên thử việc mới ở công ty, chưa lập gia đình cũng không có bạn gái, gần như là thỏa mãn mọi yêu cầu của người đàn ông lạ kia nên chiều hôm qua Tuấn và Huấn đã giả vờ mời Niệm Chúc đi ăn uống sau khi tan ca. Vốn dĩ Niệm Chúc cũng không ham muốn loại hình hoạt động này cho lắm nhưng vì người mời đều là nhân viên cũ, dù sao cũng cần có chút ngoại giao với bên ngoài nên cũng không do dự đồng ý.

Chiều hôm qua, ba người đến một quán ăn không mấy đông khách, gọi món và vào một bàn nhỏ trên tầng hai, gian sảnh tao nhã lịch sự không quá đông khách. Sau khi hỏi thăm vài chuyện, Niệm Chúc ăn một chút thức ăn, uống thêm vài ly rượu nhỏ và sau đó thì không còn biết gì cho đến sáng hôm nay tỉnh dậy trong phòng của mình.

Những tưởng mọi chuyện không quá phức tạp, cùng lắm là đồng nghiệp uống rượu chung rồi ngủ lại nhà đến sáng thì rời đi thôi, nhưng hóa ra trong một đêm đã phát sinh ra nhiều chuyện đến như vậy. Cậu cũng không ngờ rằng bản thân đã bị hiến tế, thậm chí là còn bị hiến tế theo kiểu kết âm hôn với người lạ nữa.

Sau khi mang Niệm Chúc đi hiến tế thành công, sáng nay khi đến công ty làm việc thì Tuấn và Huấn nhận được tin tức tổ chức cho vay nặng lãi mà hai người đang vay đã bị cơ quan chức năng bắt, khoản nợ khổng lồ kia cũng xem như không cần trả nữa, chỉ là số tiền bán nhà bán xe thì không thể lấy lại được, thôi thì cũng không thể cưỡng cầu quá mức.

Đang trong lúc mừng rỡ vì thoát khỏi cảnh nợ nần chồng chất thì Niệm Chúc bước vào dọa hai người suýt hồn bay phách tán, bởi ông già lạ mặt kia nói sau khi hiến tế kết âm hôn thì người bị hiến tế sẽ không thể tỉnh lại nữa, hoặc nếu mạng lớn có thể tỉnh lại thì đầu óc cũng không còn bình thường. Huống chi người mà hai người mang đến lại là nam, trước mắt có thể tạm thời dùng mệnh cách thuần âm, trang điểm lên giả thành nữ lừa gạt trong lúc hiến tế, nhưng sau khi hiến tế bị đưa vào động phòng cùng người âm, chắc chắn người ta sẽ phát hiện ra đó không phải là cô gái đồng trinh, làm sao có thể tránh khỏi sự tức giận của quỷ mà còn sống được chứ? Mà ở đây, Niệm Chúc mạnh khỏe vẫn đến công ty đúng giờ, còn có thể cười nói với mọi người, Tuấn và Huấn không sợ mới là chuyện lạ đấy.

Sau khi nghe toàn bộ sự việc đã xảy ra, Niệm Chúc ngỏ ý muốn gặp ông già lạ mặt đó để hỏi cách giải quyết nhưng Tuấn lại nói: “Thực ra anh và Huấn không có cách liên lạc với ông ta, cả hai lần đều là ông ta tự chủ động đến gặp bọn anh, giống như ông ta luôn biết khi nào cần xuất hiện vậy.”

“Vậy chắc là hai anh nhớ địa chỉ của chỗ hiến tế em chứ?”

“Cái này thì anh nhớ, nhưng mà chỗ đó rất kì lạ, em có chắc là muốn tới đó không?”

“Vậy nếu em không đến đó thì làm sao em biết bản thân có gặp chuyện gì bất trắc về sau hay không? Hai anh vì lợi ích của mình mà đem em đi kết âm hôn với người lạ, nếu thực sự em không thể tỉnh lại thì hai anh tính thế nào?”

“...”

“Em thực sự không nghĩ ra được tại sao hai anh lại có thể hành động như vậy, nếu như đó không phải là nơi hiến tế thật mà là chỗ buôn bán nội tạng thì sao, hai người không nghĩ đến hậu quả sao? Mà nếu em thực sự chết rồi, hai người không sợ em sẽ trở thành quỷ về bắt hai người sao?”

“Ông ta nói sau khi em kết hôn âm xong thì hồn phách sẽ đi theo người đó, không thể trở lại để trả thù bọn anh được...”

“Cho nên hai anh không kiêng kị gì mà lừa em như vậy à?”

“Anh... bọn anh cũng thực sự không còn cách nào nữa nên buộc lòng mới dùng đến hạ sách này, anh... anh biết bọn anh sai, nhưng mà... dù sao hiện tại em cũng không sao, chắc là chỗ đó cũng không mấy linh nghiệm...”

“Nếu không linh nghiệm tại sao hai anh vẫn tin mà lừa em tới đó? Hai anh không nghĩ đến việc có thể đó không phải là chỗ cũng tế mà là chỗ bán nội tạng sao?”

“Bọn anh thực sự biết mình sai rồi, em... em muốn đến đó thì bọn anh sẽ dẫn em tới, nhưng mà anh... bọn anh không vào trong có được không? Chỗ đó thật sự rất tà đạo...”

“Được, chỉ cần dẫn em tới đó thì coi như em bỏ qua chuyện này, em cũng sẽ không báo cảnh sát việc của hai anh đã làm.”

“Được được được, bọn anh sẽ đưa em tới đó, lần sau... à không, không có lần sau, nhất định từ đây về sau bọn anh sẽ không bao giờ làm chuyện như thế này nữa.”

“Được.”