Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Điều Khiển Tâm Lý II

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Không chỉ thủ phạm tàn ác, mà cả những người đứng xem cũng tê liệt.

Cô bé chậm rãi đi về phía cô, trên khuôn mặt non nớt hiện lên vẻ áy náy và bất an, cô bé nhẹ giọng nói với người phụ nữ: “Cô ơi, cháu xin lỗi.”

Cô bé chính là đứa trẻ hôm qua rủ cô chơi cùng trên đường, người phụ nữ không ngờ lại gặp cô bé ở đây, sau khi nghe cô bé nói xin lỗi, người phụ nữ lập tức phản ứng lại: “Người…người đó là ba con sao?”

“Dạ.”

Cô bé gật đầu, trông như sắp khóc.

“Cho nên, ngay từ đầu đã là một cái bẫy sao? Con muốn chơi trò chơi với cô, là cố ý sao.”

Người phụ nữ đau đớn gục đầu xuống, cô không bao giờ nghĩ rằng vì sự mềm lòng của mình khi đó lại khiến cô rơi vào tình cảnh khó khăn như vậy.

Cô bé bắt đầu khóc, cúi đầu liên tục xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi cô, con cũng không muốn làm như vậy, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

Người phụ nữ không thể nào nổi giận với một đứa trẻ, bởi vì cô biết rằng người đàn ông đó nhất định đã khiến cô bé làm điều đó, vì vậy người phụ nữ đã dịu giọng lại, “Nói cho cô biết, có phải ba con ép buộc con không?”

Cô bé lấy mu bàn tay quệt nước mắt, gật đầu nói: “Dạ, ba sẽ đánh con, nếu không làm vậy ba sẽ đánh con.”

Nhìn thấy vết sẹo do lộ ra ở tay áo đứa trẻ, cô rất đau lòng, sau đó, cô đột nhiên cảm thấy mình có hy vọng có thể ra khỏi đây, để không cho người đàn ông nghe thấy, cô hạ giọng nói: “Con ơi, giúp cô ra khỏi đây, được không?”

Cô bé nghe vậy lắc đầu nguây nguẩy, có thể nhìn ra cô bé rất sợ ba mình: “Không được, ba con ở trên lầu, ông ấy sẽ phát hiện ra, đến lúc đó nhất định sẽ nổi giận, ông ấy sẽ đánh chết con.”

Người phụ nữ cũng nghĩ như vậy, người đàn ông ở trên lầu, có thể cô sẽ không trốn thoát được, vì vậy cô muốn đổi cách, “Vậy thì gọi 110 giúp cô đi.”

Cô bé ngước mắt nhìn người phụ nữ, nước mắt lưng tròng, thận trọng nói: “Con sợ, cảnh sát sẽ bắt ba con đi? Mẹ con mất rồi, nếu ba cũng bị bắt thì con chỉ còn một mình.”

Người phụ nữ nghe vậy cũng chua xót trong lòng, dù sao đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã mất mẹ, tuy ba đối xử với bé rất tệ, nhưng trong lòng bé vẫn ỷ lại, “Hay là, con cho cô gọi điện thoại báo với người nhà được không?”

Cô bé suy nghĩ một chút rồi lắc đầu nói: ” Cô ơi, ở nhà con không có điện thoại cố định, cũng không có điện thoại di động.”

Nhìn thấy ánh mắt ảm đạm của người phụ nữ, cô bé lấy trong túi ra hai cái bánh bao, ” Cô ơi, con mang đồ ăn cho cô, để con đút cho cô.”

“Cám ơn cô bé.”

Cô đã đói bụng lắm rồi, nghĩ thầm phải ăn cái gì trước, có sức thì mới chạy trốn được.

Cô bé đút cho người phụ nữ bánh bao và nước từng miếng một. Người phụ nữ sau khi ăn đã dần lấy lại được chút thể lực và cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Cô mỉm cười biết ơn cô bé, mặc kệ đi, sự xuất hiện của cô bé đã khiến cô vốn tuyệt vọng đã trở nên có hy vọng rồi.

Thấy nụ cười của người phụ nữ, cô bé cúi đầu cắn môi như do dự, một lúc sau mới hạ quyết tâm, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, con biết ba con làm sai rồi. Nếu con thả cô ra ngoài, cô có thể đừng nói với chú cảnh sát không?”

Nghe đến đây, ánh mắt của người phụ nữ lập tức sáng lên, hưng phấn nói với cô bé: “Được, được, cô hứa với con, nếu con ra ngoài cô sẽ không nói với cảnh sát, sẽ không nói với ai cả, cô bảo đảm!”

Cô nghĩ nếu cô ra ngoài, cô phải giải cứu đứa trẻ đáng thương này và không để bé lớn lên trong một môi trường như vậy, nhưng trước tiên, cô phải ra ngoài trước!

Cô bé dường như tin vào lời hứa của người phụ nữ, “Sau khi ba con ra ngoài con sẽ quay lại.”

Người phụ nữ cười: “Được, cô đợi con.”

Sau khi cô bé rời đi, trong tầng hầm chỉ còn lại có người phụ nữ, cô chỉ có thể lo lắng chờ đợi cô bé đến, không biết qua bao lâu, người phụ nữ lại nghe thấy tiếng bước chân, là tiếng bước chân của cô bé!

Người phụ nữ vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía cửa, quả nhiên một lúc sau, cô bé đó đã xuất hiện.

Người phụ nữ kích động hỏi: “Con ơi, ba con đi rồi à?”

Nhưng cô bé lắc đầu, “Dạ, chưa.”

Người phụ nữ nghe xong lời này, ánh mắt lại ảm đạm, khó tránh khỏi có chút thất vọng.

Nhìn vẻ mặt của người phụ nữ, cô bé hơi nhăn nhó, vươn cánh tay vốn dĩ đặt ở sau lưng, cầm trong tay một cuốn sách bài tập: “Cô ơi, cô có thể dạy con làm bài tập được không?”

Người phụ nữ nghe thấy giọng nói của cô bé, nhìn vào cuốn sách trong tay, nghĩ thầm dù sao cũng phải đợi cho đến khi người đàn ông rời đi, vì vậy cô đồng ý: “À, được thôi.”

Sau khi dạy xong vài phép toán, người phụ nữ lại sốt ruột, cô muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt, không muốn ở lại đây dù chỉ một giây, vì vậy cô nói: “Cô bé, con đi xem ba con có ra ngoài chưa?”

Cô bé nhìn cô gật đầu, cất sách bài tập đi, “Được ạ.”

Người phụ nữ khẽ mỉm cười, “Cảm ơn con.”

Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của người phụ nữ, cô bé lập tức sửng sốt, chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Cô ơi, cô cười trông giống mẹ con quá.”

“Mẹ con…”

Người phụ nữ đột nhiên nghĩ tới lời nói của người đàn ông nói với cô vào tối hôm qua, lúc đó người đàn ông cũng nhắc tới cười, còn cười như điên.

Cô bé cúi đầu, nức nở nói: “Mẹ đi rồi, mẹ không cần con nữa.”

Người phụ nữ cảm thấy đau long cho đứa trẻ, cô an ủi: “Cô bé, ngoan nào, đừng khóc, không phải mẹ không cần con, nhất định là mẹ rất thương con, chỉ là, vì lý do khác.”

Cô cảm thấy rằng mẹ của đứa trẻ đã bỏ đi vì bị người đàn ông đó ngược đãi.

Cô bé lau nước mắt, gật đầu nói: “Để con lên xem ba có đi chưa.”

Nhìn thấy bóng lưng của cô bé chạy ra ngoài, người phụ nữ chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu người đàn ông đã ra ngoài, cô có nên dẫn theo cô bé không, bởi nếu cô bỏ chạy thành công, người đàn ông nhất định sẽ phát hiện ra rằng cô bé đã thả cô đi, lỡ như hắn thật sự đánh chết cô bé.

Người phụ nữ đang suy nghĩ, không bao lâu sau, lại nghe thấy tiếng cô bé chạy tới, người phụ nữ nhìn chằm chằm vào cửa, cô bé lại đến, chạy đến bên cạnh người phụ nữ, nói với cô: “Cô ơi, ba con ra ngoài rồi!”

Người phụ nữ kích động hỏi: “Thật sao?”

Cô bé gật đầu, “Để con cởi dây cho cô.”

Người phụ nữ biết ơn nói: “Được, cảm ơn con.”

Cô không kìm được nước mắt, cuối cùng cũng có thể ra ngoài.

Cô bé quỳ xuống và cố gắng dùng tay cởi sợi dây thừng nhưng rất khó để cởi ra vì nó bị trói quá chặt.

Thấy con bé không thể cởi dây, người phụ nữ cũng trở nên lo lắng: “Kéo! Cô bé, mang kéo đến.”

Cô bé nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một con dao nhỏ trên giá, bé nhanh chóng lấy và bắt đầu cắt dây thừng. Bằng cách này, sợi dây thừng trên người người phụ nữ dần dần được nới lỏng. Sau khi bị trói trong một ngày, cuối cùng cô cũng lấy lại được tự do. Toàn thân cô đau nhức, cô thử cử động cổ tay và bàn chân, muốn đứng dậy nhưng lại phát hiện chân không còn chút sức lực.

Cô bé lo lắng hỏi: “Cô ơi, cô sao rồi?”

Người phụ nữ vẫy tay, cười với cô bé: “Không sao, từ từ thôi.”

“Vậy để con đỡ cô.”

Với sự hỗ trợ của cô bé, người phụ nữ đứng dậy và chậm rãi bước vài bước, cô cảm thấy mình có thể đi được.

Cô bé dẫn cô ra ngoài, cô nhìn thấy một cái cầu thang, “Từ đây đi lên sao?”

“Dạ.”

Cô bé ngẩng đầu nói với cô: “Cô ơi, để con lên trước xem ba con đã về chưa.”

Người phụ nữ gật đầu, “Được.”

Cô nghĩ mình nên thận trọng, nếu không nếu người đàn ông đột ngột quay lại, cô xem như xong rồi.

Cô bé chậm rãi leo lên, đẩy một mảng trần nhà rồi leo lên, người phụ nữ nhìn cô bé biến mất, cũng không vội leo lên, mà bám vào cầu thang, đợi cô bé ra hiệu cho mình.

Nhưng đợi một lúc vẫn không thấy tiếng của cô bé, cũng không thấy cô bé quay lại, người phụ nữ cảm thấy hơi bất an, rướn cổ lên khẽ gọi: “Cô bé, cô bé, con đâu rồi?”

Nhưng vẫn không có phản hồi, cô cảm thấy hơi kỳ lạ, do dự ở dưới một lúc, quyết định leo lên trước.

Cứ như vậy, cô từng bước một leo lên, trước tiên vươn đầu ra, sau đó dùng hai tay chống đỡ sàn nhà, cuối cùng rời khỏi tầng hầm, cô chậm rãi đứng dậy, sau đó quan sát chỗ mình đang ở, đó là một căn phòng trống, không có gì trừ một cánh cửa.

Cô chậm rãi đi về phía khe cửa, vươn tay nắm lấy tay cầm, tim đập thình thịch, cắn môi, chuẩn bị xong liền mở cửa ra.

Nhưng những gì cô nhìn thấy trước mắt lại khiến toàn thân cô run rẩy, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước.

“Sao em lại bỏ trốn?”

Người đàn ông gầm lên và lao tới đấm vào mặt cô, người phụ nữ hét lên và ngã xuống đất, “Ôi, đừng đánh tôi…”

“Tại sao em lại bỏ anh?”

Người đàn ông đá vào bụng cô, rồi một cú đá nữa, hắn giận dữ hét lên, “Tại sao?”

“A…”

Người phụ nữ bị đánh đến ói ra máu, “Khụ khụ, van xin anh, buông tha cho tôi…”

“Anh rất thích em, anh đối xử với em rất tốt!”

Người đàn ông túm tóc người phụ nữ và kéo cô từ dưới đất lên, đánh cô rất mạnh và hỏi đi hỏi lại: “Tại sao em lại bỏ anh? Tại sao em lại bỏ anh? A! A!”

“Cầu…cầu…”

Người phụ nữ đau đớn rêи ɾỉ, không còn sức lực, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Người đàn ông nhìn bộ dạng sống dở chết dở của cô, hung ác nói: “Là cô tự mình tìm lấy!”

Người đàn ông bước xuống cầu thang, kéo lê cơ thể bất động của người phụ nữ.

Người phụ nữ yếu ớt mở mắt ra, thứ cuối cùng cô nhìn thấy trước khi bị kéo xuống là cô bé đứng ở cửa, cô muốn đưa tay ra nhưng không còn sức lực.

Nhìn cảnh này, cô bé từ bên ngoài đưa tay muốn đóng cửa lại, vẻ mặt tê dại xoay người, “Cho nên mới nói, sao cô phải bỏ đi chứ?”
« Chương TrướcChương Tiếp »