Chương 41: Chết Chóc Ở Khắp Mọi Nơi (2)

Một người trong số đó chạm mũi chân ở trên mặt nước, cả người nhảy ra xa ba, bốn trượng, giẫm lên một con thuyền nhỏ lại mượn lực nhảy lên, lúc nhìn rõ bóng người đã nhảy đến một con thuyền khác.

Người còn lại càng dứt khoát hơn, lại nhảy thẳng vào trong nước, chỉ thấy trên mặt nước bị khuấy động ra bọt nước, lúc nhìn sang đã không thấy bóng dáng người đó đâu.

“Người đưa thư!”

Tốc độ hai người rất nhanh, nhưng Triệu Khách cũng nhìn rất cẩn thận, lúc hai người lần lượt hành động, sau lưng sẽ lấp lóe một vòng tia sáng, dường như là ấn ký bộc phát ra khi thôi động tem năng lực.

Thấy thế, trong lòng Triệu Khách lập tức nặng nề, nếu hai người kia là người đưa thư, vậy… Có phải trên những con thuyền khác ở xung quanh vẫn còn người đưa thư không, hành động vừa rồi của mình có hấp dẫn sự chú ý của những người đưa thư khác không.

“Người sống! Gϊếŧ chết bọn họ!”

Vốn trên khuôn mặt hoa đồng trôi nổi giữa không trung đầy ý cười vui mừng, lại lập tức trở nên hung ác nham hiểm, răng nanh nhô ra từ trong miệng, vung tay lên lại thấy xung quanh đột nhiên sinh ra một luồng sương đen.

“Gϊếŧ chết bọn họ!”

Trong sương đen xuất hiện từng khuôn mặt người đã hư thối, quấn quýt lấy nhau như một cục cao su, cuốn ở trên mặt hồ một cái rồi một chia thành hai, đuổi theo hai người kia.

“Đáng chết!”

Thấy sương đen cuốn tới sau lưng, chỉ thấy bóng dáng kia đột nhiên thay đổi sắc mặt, xoay người thật mạnh, họng súng đen như mực xuất hiện trên tay hắn ta.

“Phanh phanh phanh…”



Chỉ thấy miệng súng phun ra một chuỗi ngọn lửa, sương mù ở giữa không trung bị đánh ra một lỗ thủng lớn khoảng nắm đấm, không chỉ như thế bên cạnh lỗ thủng này còn thiêu đốt ra một luồng khói đen, nhìn như bắn ra viên đạn, lại không phải viên đạn bình thường.

“Súng!”

Triệu Khách cau chặt hàng lông mày, lúc trước hắn đã từng nghĩ đến có thể chuyển hóa vũ khí hiện đại vào trong sách tem hay không, nhưng Trung Quốc quản lý thứ này rất nghiêm ngặt.

Cho dù Lôi Khoa không từ chức, muốn lấy cho mình một khẩu súng lục cũng có độ khó và nguy hiểm rất lớn, dù Triệu Khách hay Lôi Khoa đều không gánh chịu nổi.

Rõ ràng đối phương là một cao thủ bắn súng, dù rút súng hay bắn súng, mỗi một động tác gần như không thể bắt bẻ.

“Đau quá!”

Bị viên đạn đặc thù của đối phương làm bị thương, mặt người trong sương đen vặn vẹo thành một đống, tiếng thét chói tai như nam như nữ, có già có trẻ, dường như có một đám nữ nhân và hài tử đang kêu thét gào khóc bên tai.

“Hừ!”

Người kia thấy thế chỉ cười lạnh, vừa dựa vào tốc độ của mình để nhanh chóng xuyên thẳng qua đám tàu thuyền, vừa giơ súng lục lên không ngừng bắn về phía sương đen.

“Phanh phanh phanh…”

Viên đạn xẹt qua không khí tạo thành một quỹ tích kỳ lạ, cho dù đang di chuyển nhanh chóng, mỗi một phát súng đều bắn chuẩn xác vào sương đen, góc độ xảo trá, xuất quỷ nhập thần, dù nói đơn phương ngược sát cũng không đủ.

Mỗi một phát đều khiến sương đen nổ tung ra một lỗ thủng, sương đen vốn cao cỡ nửa người lại bị đánh thành mảnh nhỏ.

Nhưng ngay lúc này Triệu Khách chợt nghe thấy trên đỉnh đầu mình vang lên tiếng cười “ha ha ha”, ngẩng đầu lên chỉ thấy đôi hoa đồng treo giữa không trung đang nhẹ nhàng vỗ tay.



“Bốp bốp…”

Một cơn gió lạnh thổi qua, đèn l*иg đỏ to lớn hai bên sông lập tức tắt lịm, khiến cả mặt sông chìm trong bóng tối.

Chẳng mấy chốc, đèn l*иg vốn bị dập tắt lại sáng lên, chỉ có điều trước đó là đèn l*иg đỏ, bây giờ… Thì thuần một màu đèn l*иg trắng.

Không biết vì sao lúc thấy đèn l*иg xung quanh lại được thắp sáng, trong lòng Triệu Khách lập tức sinh ra cảm giác khá nguy hiểm.

Hắn vô thức cố gắng nằm rạp cứng đờ ở trong thuyền, hai tay siết chặt thành nắm đấm, lúc Triệu Khách nhìn về phía đôi hoa đồng giữa không trung lại thấy ngạc nhiên.

Chỉ thấy lúc trước là hai hoa đồng treo giữa không trung, bây giờ chỉ còn lại nữ đồng treo giữa không trung, ánh đèn chiếu rọi xuống khiến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nó đứng giữa không trung phát ra tiếng cười ha ha như chuông bạc.

Tiếng cười khiến người ta cảm thấy sau lưng lạnh lẽo.

Hiển nhiên, người đưa thư đang nhanh chóng xuyên thẳng qua giữa tàu thuyền cũng không biết việc một tên hoa đồng đã biến mất, nhưng xung quanh đột nhiên sáng như ban ngày, ánh sáng mạnh đột ngột xuất hiện khiến hắn ta hơi khó thích ứng. Trong khoảnh khắc hơi ngơ ngác, lập tức bước chậm lại.

Ngay trong chớp mắt hắn ta dừng bước, chỉ nghe sau lưng đột nhiên vang lên tiếng cười “hì hì ha ha” quỷ quyệt. Người đưa thư kia nghe được tiếng cười này sắc mặt lập tức cứng đờ, cứ như có người nhét một con rắn độc vào trong cổ áo của mình, không nhịn được lông tơ cả người dựng đứng.

Đột nhiên ngoảnh lại, chỉ thấy nam đồng cao cỡ nửa người đã đứng sau lưng mình từ lúc nào, điều quỷ dị hơn là trên tay nam đồng lại cầm một trái tim đỏ tươi, trái tim vẫn đang đập lên thình thịch thình thịch trên bàn tay nó.

Hắn ta cúi đầu nhìn trước ngực mình, không biết đã thêm một lỗ thủng lớn khoảng miệng chén từ lúc nào.

Hắn ta hơi ngạc nhiên, ngửa đầu ra sau, “phốc” một tiếng thân thể ngã thẳng vào trong sông, sau khi nước sông văng lên tung tóe, chỉ có một khuôn mặt ngơ ngác trôi nổi ở trên mặt nước.