Chương 5: Tốt

“Rắc rắc…” Theo tiếng con gấu nhai nát xương cốt trong miệng, chất lỏng đỏ trắng đan xen phun ra tung tóe từ miệng gấu, trong chốc lát mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi.

“Gấu! Là gấu thật!”

Tên đại hán mặc quần áo lao động lập tức cảm thấy cả người lạnh lẽo, cảm giác lạnh lẽo bò lên theo cột sống, bắp thịt cả người đều cứng đờ.

“Chạy!”

Triệu Khách lạnh nhạt nhảy lên một cái, cầm con dao gọt trái cây vừa giấu đi ở trong tay, xoay người lao vào rừng cây sau lưng.

Những người còn lại thấy thế lập tức đuổi theo sau lưng Triệu Khách.

Đại hán Lý Hồng Binh thay đổi sắc mặt, hắn ta đứng gần gấu đen nhất, lúc này cả người cứng đờ, từng tiếng xương cốt bị xé nứt cắn nát khiến Lý Hồng Binh muốn động cũng không dám động.

“Đi đi!”

Cũng may lúc này có người kéo cánh tay đại hán, là người bị Mặt Sẹo tát hai cái vào trước đó, lúc này khuôn mặt hắn ta sưng vù như đầu heo, chỉ thấy hắn ta nhanh chóng kéo Lý Hồng Binh còn đang ngơ ngác, xoay người chạy ra sau.

Một con gấu đen căn bản không phải thứ mà đám người bọn họ có thể đối phó được, về phần cái gọi là giả chết, đó mới là muốn chết điển hình, thính giác của gấu hoàn toàn có thể đánh giá ra ngươi có phải giả chết hay không.

Lúc đấy, chỉ cần cái lưỡi đầy gai nhọn liếʍ nhẹ vào mặt ngươi một cái, trong nháy mắt sẽ để ngươi cảm nhận cái gì gọi là ngàn dao băm xác.

Về phần leo cây lại càng buồn cười hơn, dù leo cây hay bơi lội, thậm chí leo núi bỏ chạy, hoàn toàn chỉ là một bữa sáng với con gấu đen toàn năng trên mặt đất.

Cả đám người chạy theo sau lưng Triệu Khách nhưng tiếng gấu gầm càng ngày càng gần, thật quá nhanh, giống như Triệu Khách đã suy đoán, thi thể một người còn lâu mới có thể lấp đầy bụng nó.



“Cũng may ở đây không chỉ có một người.”

Triệu Khách liếc nhìn sau lưng, nữ lãnh đạo đi giày cao gót, nữ học sinh đeo kính mắt và hai người Lý Hồng Binh đang dìu nhau chạy ở sau cùng.

Chạy vào sâu trong rừng cây, Triệu Khách mơ hồ thấy được hình như sâu trong rừng cây có ánh sáng như ẩn như hiện, đồng thời chóp mũi hít vào, tuy cách rất xa nhưng hắn vẫn có thể ngửi được mùi thịt, hình như có người đang nhóm lửa nấu cơm.

“Bên kia!”

Thấy thế, Triệu Khách chỉ về phía trước, bốn người sau lưng cũng thấy điểm sáng như có như không ở phía trước, trong mắt đều hiện ra sự vui mừng.

Lúc này nữ lãnh đạo nhìn sườn dốc bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ hung ác nham hiểm, đột nhiên đưa tay đẩy em gái kính mắt.

“A!”

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần, đã thấy em gái kính mắt kia ngã xuống sườn dốc, sườn dốc này không cao nhưng cũng không thể leo lên ngay trong chốc lát.

“Ngươi làm gì đó!”

Thấy nữ học sinh bị đẩy xuống, tên sinh viên đại học Tề Lượng đang đỡ lấy Lý Hồng Binh cũng thay đổi vẻ mặt, bước tới đẩy nữ lãnh đạo ra, nói: “Ngươi đang gϊếŧ người!”

“Gϊếŧ người gì chứ, con mắt nào của ngươi thấy được, là nàng không cẩn thận ngã xuống, ngươi đừng nói lung tung.” Nữ lãnh đạo hất mặt lên, mở miệng phủ nhận.

Lúc này, Lý Hồng Binh cũng đứng ra, nhưng giọng điệu của hắn ta lại đứng về phe nữ lãnh đạo này: “Đúng vậy, nàng tự ngã xuống, chúng ta đừng để ý nữa, đi nhanh lên.”

Lý Hồng Binh nói xong lại thoải mái bước nhanh về phía ánh lửa trước mặt, muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Tề Lượng thấy thế sắc mặt lúc trắng lúc xanh, đôi tay siết chặt lại, da mặt sưng vù hơi run rẩy.

“Các ngươi còn là người sao?”

Tề Lượng nói xong, đôi mắt nhìn nữ nhân rơi xuống sườn núi, nói: “Các ngươi chạy đi, ta đi cứu nàng.”

“Phì, ngu ngốc.”

Thấy Tề Lượng thật sự tìm cách bò xuống, nữ lãnh đạo không nhịn được cười lạnh, trong lòng lại mừng thầm: “Tốt nhất cả hai người đều chết ở nơi này, đợi chút nữa cùng bị gấu đen ăn.”

Có một câu thế này, nếu ngươi gặp lão hổ ở nơi hoang vu, ngươi không cần chạy nhanh hơn lão hổ, chỉ cần chạy nhanh hơn đồng bạn của ngươi là được.

Câu nói này cũng được áp dụng vào trường hợp này, có hai người ở lại, khi gấu đen đến có thể tranh thủ cho bọn họ một khoảng thời gian rất dài, đủ để thoát khỏi con gấu đen kia.

Lúc này, nữ lãnh đạo nhìn về phía Triệu Khách đứng một bên, ánh mắt sáng ngời, so sánh với Lý Hồng Binh thô tục kia, Triệu Khách có vẻ dịu dàng hơn nhiều.

Huống chi, quãng đường này đều là Triệu Khách chạy ở phía trước dẫn đường, ánh mắt khôn khéo già dặn và thân thủ khéo léo nhanh nhẹn, dù thế nào cũng đáng tin hơn những người khác.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân, chỉ trong chốc lát Lý Hồng Binh đã chạy không thấy bóng dáng, bây giờ chỉ có thể dựa vào nam nhân trước mặt.

Nghĩ đến đây, nữ lãnh đạo bước nhanh đến trước mặt Triệu Khách, một tay nắm lấy cánh tay Triệu Khách, cố ý hay vô tình kéo đến trước ngực mình, khẽ làm nũng: “Đại ca, chúng ta cùng đi đi, đừng để ý đến bọn họ nữa.”

Trên người đối phương có mùi nước hoa nhàn nhạt khiến Triệu Khách hơi nhíu mày, cho dù mùi hương rất nhẹ nhưng đối với khoang mũi nhạy cảm của mình, vẫn không thích ứng được.

Ánh mắt đánh giá người phụ nữ một chút, Triệu Khách không nhịn được nhếch môi nở nụ cười tà mị, gật đầu nói với nữ lãnh đạo: “Được.”