Chương 14: Bình tĩnh nhìn xem, anh có lẽ sẽ là một người yêu tốt

Cơm nước xong xuôi, Giang Trạm đưa Lâm Kiều về nhà, coi như anh biết địa chỉ nhà Lâm Kiều, nghĩ thầm về sau có nên trực tiếp đón cô đến cửa hàng luôn không.

Lâm Kiều chỉ muốn mau chóng xuống xe càng sớm càng tốt, không muốn ở chung trong xe với anh, ai ngờ đang định xuống xe thì bị một sức lực của người nào đó túm trở lại.

Vẫn là hơi thở quen thuộc đến gần cô, nhưng lần này anh chỉ nhẹ nhàng hôn lên trán cô, nhẹ nhàng không mang theo chút du͙© vọиɠ nào, tựa như nắng ban mai vậy, muốn biểu đạt tình yêu của mình với cô.

Ý thức được điều này cũng là lúc tiếng còi báo động lớn vang lên, Lâm Kiều mạnh mẽ vươn tay muốn đẩy anh ra.

“Hôm nay anh là đồ biếи ŧɦái.”

Cô nghiến răng nghiến lợi nhìn anh, tay nắm túi xách nhanh xiết chặt.

Giang Trạm không để tâm đến lời nói của cô.

“Xin lỗi, là anh tự mình làm khó mình.”

Tự mình làm khó mình, đây là lần thứ hai anh nói ra điều này.

Không muốn nhìn thấy khuôn mặt kia nữa, Lâm Kiều quay người xuống xe, cô nghe thấy người đàn ông phía sau nói với cô.

“Ngủ ngon, Lâm Kiều.”

Cô không dừng lại, chỉ bước đi nhanh hơn.

Giang Trạm vẫn luốn ở trong xe nhìn bóng lưng cô cho đến khi bóng dáng của cô biến mất.

Anh châm một điếu thuốc, gió lạnh từ cửa sổ xe thổi tung tóc mái của anh, trong đầu hiện lên dáng vẻ Lâm Kiều thở dốc tối nay, hương vị đôi môi cô, hương vị lưỡi cô, vòng eo mềm mại…

(Biếи ŧɦái-ing T_T)

Hút xong điếu thuốc, anh lái xe rời đi.

Không phải chỉ có Giang Trạm, mà lúc ngủ Lâm Kiều cũng nằm trên giường nghĩ đến chuyện hôm nay.

Nụ hôn nóng bỏng của anh, giọng nói khàn khàn, hơi thở nặng nhọc, anh hôn lên trán, đôi mắt và chóp mũi.

Tất cả đều lệch sóng.

Giang Trạm là một biến số so với những người trước kia.

Dù vậy, cô đối với anh cũng không phải là ghét, nhưng cô cũng không có suy nghĩ muốn ở bên anh.

Thật lòng mà nói, anh có lẽ sẽ là một người yêu tốt, nhưng người đó không phải là cô.

Thở dài một hơi.

Không biết là vì cô hay vì anh.