Chương 6

Tôi đã dành cả cuộc đời mình với tư cách là một nhà nghiên cứu ở kiếp trước , và bây giờ tôi làm việc trong phòng thí nghiệm với những công việc lặt vặt và là chân chạy việc vặt.

Cuộc sống đúng là một bí ẩn.

Nhiệm vụ của tôi trong tuần này là rửa sạch các thiết bị và bày ra trên giá.

Nhìn những chiếc cốc, bình thủy tinh trong suốt, lòng tôi bồi hồi lạ thường.

"Làm thế nào cô có thể làm điều đó tốt như vậy, A-702?"

Tôi đã tự tin khi rửa các thiết bị thí nghiệm vì bản thân đã làm điều này rất nhiều trong kiếp trước của mình đến nỗi trên tay tôi đầy những vết chàm.

"Tôi đã xong việc của mình rồi nên tôi cũng sẽ giúp cậu."

"Haha, không cần đâu. Tôi sẽ tự làm."

Hầu hết trẻ em ở đây thường chịu đựng cuộc sống như những con búp bê trống rỗng, vô vọng, nhưng một số thì không. Giống như A-888 đang nói chuyện với tôi bây giờ.

Anh ta xuất thân từ một gia đình quý tộc, nhưng lại thích nghi rất tốt với nơi này. Có tin đồn rằng anh là con ngoài giá thú của một công tước, người sẵn sàng cử anh đến phòng thí nghiệm để biến anh thành một nhà ngoại cảm, nhưng thực tế có thể ông ta đã gửi đi với mục đích loại bỏ đứa con ngoài giá thú này.

Trong phòng thí nghiệm, chúng tôi không gọi nhau bằng tên. Vì vậy, chúng tôi không biết tên của nhau và xưng hô với nhau bằng số được chỉ định.

Khi tôi nhớ lại ánh mắt của Kalisten trước đó, tôi có một cảm giác kỳ lạ.

Tôi đã nghĩ anh ta là một kẻ tâm thần vô cảm, nhưng có lẽ anh ta chỉ đơn giản là một người không biết cách đối xử với những người không có ý thù địch.

"Ư... !"

"Cậu ổn chứ?"

"Ừ, tôi không sao."

Có vẻ như ai đó đã để lại lưỡi dao mổ trong hộp đựng mà đáng lẽ ra nó không phải ở đó.

Máu chảy ra từ tay tôi, và nó cay xè vì chất tẩy rửa để vệ sinh đồ.

"Tôi sẽ làm hộ cậu."

"May thật. Đó không phải là một vết cắt lớn."

Nói xong, tôi cố chịu đau và nhúng tay xuống nước.



"Ư... ."

"Bỏ đi. Tôi làm hộ cho."

"Không, tôi ổn mà."

A-888 đặc biệt thân thiện với tôi. Có thể đơn giản là vì anh ấy không có nhiều người để nói chuyện, nhưng bản chất anh ấy là một người hòa đồng.

Anh ấy đang làm điều này vì lần trước tôi đã giúp anh ấy.

"Lần sau giúp tôi nhé."

"Được rồi."

Trước đây khi A-888 bị thương và không thể dọn dẹp, tôi đã làm việc đó thay anh ấy.

Dù đau nhưng tôi vẫn nhúng tay vào nước và tiếp tục di chuyển mà không cần suy nghĩ, và may sao vết thương bắt đầu đỡ hơn.

Sau khi anh ấy rửa bát đĩa, tôi lau khô chúng một cách tỉ mỉ cho đến khi chúng kêu cót két* rồi xếp chúng lên.

*Cái này là bản eng nó vậy, tui hong biết để thế nào cho đúng nữa

"Xin lỗi, A-702."

"Hả?"

"Cậu tên là gì?"

Tôi tự hỏi có chuyện gì sẽ xảy ra khi tôi nói ra, nhưng sự tò mò của tôi đã chiến thắng nên tôi đã nói với anh.

"Tôi là Aselia. Còn cậu thì sao?"

"Felix."

Felix nhìn tôi với một nụ cười khiến tôi sững sờ trong giây lát. Anh ta có mái tóc trắng và đôi mắt xanh bí ẩn.

"Thực ra, tôi đến đây để tìm một người."

Tôi phải đảm bảo một lần nữa rằng không có ai ở xung quanh. Chỉ có hai chúng tôi, và không có ai ở gần đó.

Tim tôi đập thình thịch vì căng thẳng.



Felix.

Tôi nghe tên và nhanh chóng nhận ra nó.

Anh ta không chỉ là con hoang của một công tước mà anh là Felix Magnolia, người sẽ trở thành Công tước tiếp theo.

Anh ấy sẽ rời phòng thí nghiệm vào tuần tới và là người đã nhặt xác của Kalisten sau khi anh ta tỉnh lại và tự sát, đồng thời mang đến một trung tâm nghiên cứu khác mà anh ta có.

"Cậu đang tìm ai vậy?"

Nụ cười của Felix từ từ sâu hơn, khiến tôi bất giác lùi lại.

Con trai ngoài giá thú của Công tước không phải là một Esper thực sự. Tuy nhiên, Felix trong "Và Mọi Người Đều Im Lặng" khác với các Esper khác, anh có thể rời khỏi phòng thí nghiệm. Bởi vì cha của anh, Công tước, là người đứng đầu của học viện này.

"Có một người tôi muốn gϊếŧ."

Tôi tự hỏi anh ta muốn gϊếŧ Công tước đến mức nào, để giả làm vật thí nghiệm và vào đây. Và anh ấy có thể nói với tôi điều gì đó rất quan trọng không? Và nếu tôi nói với một nhà nghiên cứu khác thì sao?

"T-tại sao anh lại nói với tôi một điều như vậy?"

"Không sao."

Tiếng bước chân của anh ấy đến gần khiến tôi cảm thấy quá lớn và sát, nên tôi lùi lại. Nhưng tôi rất nhanh bị bắt.

"Ư... ."

Anh nắm lấy bàn tay bị thương của tôi và ấn xuống vết cắt của tôi khiến máu vừa mới ngừng lại tiếp tục chảy. Anh ấy đứng gần đến mức sát vào và nói nhỏ vào tai tôi.

"Tại sao tôi lại nói với cậu điều đó nhỉ?"

"Đ-đau quá..."

Khi Felix siết chặt tay tôi, máu bắt đầu chảy nhiều hơn so với lúc đầu tôi bị thương. Máu chảy xuống tay tôi và toé xuống sàn nhà.

"Người tôi đang tìm có mái tóc vàng và đôi mắt điềm tĩnh giống như cậu."

"Hả?"

"Và người đó cũng có mùi thơm như cậu vậy."

Khi anh ấy nói thế với một nụ cười méo xệch, tôi chợt quên mất rằng mình đang cố rút tay ra khỏi tay anh.