Chương 9

"Mùi gì thế này?"

Tôi xấu hổ nhìn lên khi thấy Kalisten đang vùi mặt vào cổ tôi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau. Đôi mắt đỏ rực của anh ấy trông giống như con một thú hoang khiến cơ thể tôi bắt đầu căng lên vì lo lắng.

"Người tôi muốn gϊếŧ có mùi máu như của cậu."

Tôi cảm thấy như mình có thể nghe thấy tiếng của Felix, vì vậy tôi do dự và lùi lại mà không nhận ra điều đó.

Đôi mắt của Kalisten dường như đã mất đi sự trìu mến trong giây lát, bắt đầu rung lên điên cuồng.

- Bíp!

Khoảnh khắc anh ấy chuẩn bị tiếp cận tôi thì cánh cửa kịp thời mở ra.

"A... ."

Đôi mắt anh trở lại như thể anh ta đã bị đánh thức bởi tiếng chuông báo ù tai. Anh thậm chí trông có phần bối rối và xấu hổ.

"... đi."

"Hả?"

"Ra khỏi đi."

"À... vâng.... Hẹn gặp lại vào buổi tối."

Trong khi cúi đầu lấy cái đĩa, tôi nhìn thấy lỗ tai của anh ấy không biết vì sao lại đỏ lên, có lẽ là anh cảm thấy tủi thân khi ở gần người khác như vậy chăng.

Tôi phải đi ra ngoài với cái đĩa trên tay và xếp hàng lần nữa.

Kalisten luôn cúi đầu, thấp đến mức có vẻ như anh sẽ không bao giờ ngẩng đầu lên được vậy.

"Số A-702."

"Có tôi, A-702!"

Nhà nghiên cứu liếc nhìn đĩa của tôi và cau có khi thấy Kalisten đã ăn sạch mọi thứ.

Để ý thì, người này không phải là nhà nghiên cứu hay kiểm tra chúng tôi. Nhà nghiên cứu ban đầu có mái tóc màu nâu, nhưng người đứng ở đây hôm nay lại có mái tóc đỏ.



"Chết tiệt, tên khốn đó. Cậu có thèm ăn sau khi gϊếŧ người không?"*

*Câu này như kiểu chỉ rằng ông nhà nghiên cứu đang tức giận vì sau khi gϊếŧ một người nào đó, nam9 vẫn có thể ăn uống một cách ngon lành như mấy tên sát nhân máu lạnh í. Nên cái câu này hỏi nữ9 kiểu dạng "nếu là mày thì..." đó.

Rõ ràng là anh ta đã cố tình lớn tiếng để Kalisten nghe thấy. Bối rối, tôi nhìn xuống chân. Sau đó, nhà nghiên cứu vỗ vai tôi và nói,

"Cẩn thận tên khốn đó. Hắn ta là người chỉ cười khi gϊếŧ ai đó."

"A... C-cảm ơn... cảm ơn... "

Nhà nghiên cứu cười ranh mãnh và đi kiểm tra đĩa của những người khác.

Máu trên người Kalisten.

Tôi chợt nhận ra đó có thể là máu của nhà nghiên cứu đã tát vào mặt mình.

Tôi ngẩng đầu lên, rồi cảm thấy Kalisten đang nhìn tôi rồi lại nhanh chóng đưa ánh mắt xuống. Chỉ tiếc rằng tôi không thể bắt mình giao tiếp bằng mắt để hỏi anh.

***

Mọi thứ ở phòng thí nghiệm thật tồi tệ, nhưng có một điểm khá tốt ở chỗ tắm đó là mỗi phòng tắm đều riêng tư với vách ngăn riêng, vì vậy chúng tôi có thể tắm rửa hoàn toàn riêng biệt.

Vì chiếc vòng cổ nên tôi cố gắng không làm bản thân nổi bật nhất có thể. Dù vấn đề quan trọng nhất là giấu danh tính, nhưng tôi vẫn không muốn nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của những người đàn ông bên ngoài đâu.

Có lẽ nếu Kalisten không nổi loạn thì tôi đã tình cờ gặp anh ta trong phòng tắm.

Đáng ngạc nhiên, những người đầu tiên tắm lại là lớp A. Có lẽ vì chúng tôi, những kẻ cấp thấp biết nghe lời và không chống phá, nên chúng tôi luôn bị xếp sau.

Ngược lại, cấp bậc càng cao thì họ luôn có xu hướng chống lại và nổi dậy khỏi sự khống chế của phòng thí nghiệm.

Nước nhỏ giọt từ một quả cầu màu xanh trên đầu tôi, nó giống như vòi hoa sen mà tôi đã thấy ở kiếp trước.

Đợi một lúc nước lạnh mới chảy xuống.

"... ."

Sau khi kiểm tra xem cửa khoang phía sau đã được đóng kín chưa, tôi tháo sợi dây chuyền ra một lúc và đặt nó sang một bên. Cơ thể ban đầu đã trở lại và khiến tôi chưa thể thích nghi ngay được.

Mặc dù bây giờ nguyên chủ có chút tiều tụy và phờ phạc, nhưng chỉ với một bộ quần áo sạch sẽ và chải chuốt, cô ấy đủ xinh đẹp để khiến bất cứ ai phải ngoái nhìn hai lần.

Tôi xoa xà phòng lên mái tóc xõa xuống vai. Tôi không hi vọng là có dầu gội đầu ở đây. Nhưng may mắn thay, có xà phòng.



Tôi gom hết tóc ra phía trước và chà như thể tôi đang giặt quần áo. Lúc tắm rửa, dòng nước lạnh kinh khủng làm tôi rùng mình. Khi tôi là một người đàn ông, mái tóc ngắn của tôi được chăm sóc cẩn thận. Tuy nhiên, khi tôi là phụ nữ, mái tóc đã dài đến mông vì không có ai cắt tỉa tóc cả.

Khi tháo sợi dây chuyền, giọng nói của tôi cũng thay đổi theo nên tôi tránh lớn tiếng.

Đó là lý do tại sao tôi phải cắn chặt môi trong khi run rẩy.

Nước lạnh dội vào đầu, ngực và nhỏ giọt xuống các ngón chân khiến chân tôi lạnh cóng. Người tôi run lên và răng tôi va vào nhau lập cập mặc dù hàm đã nghiến chặt, nhưng tôi không thể nhịn được vì tôi khó chịu khi không được tắm rửa.

Đôi khi tôi cảm thấy như mình đã quen với việc gội đầu bằng nước lạnh vì đó là điều tôi làm hàng ngày.

Nhưng tôi vẫn mong chờ nước nóng chảy ra khoảng một lần một tuần. Ở tầng cao hơn thì luôn có nước nóng.

"Hừm... ."

Sau khi rửa sạch mọi thứ, tôi tắt nước. Vắt tóc tôi ra và đeo lại chiếc vòng cổ. Tóc tôi lại ngắn đi, và đi lại khó khăn vì người tôi đang run lẩy bẩy.

Tôi phải lau người bằng khăn và rời đi. Quần áo được đưa khi đi ra khỏi phòng tắm.

Khi tôi đóng cửa lại, mọi người vẫn đang tắm, và có những tiếng rêи ɾỉ đau đớn đây đó. Khi tôi nhìn lại một tiếng kêu, tôi đυ.ng phải một cái gì đó.

"Ư... !"

Tôi ngã thẳng xuống với một tiếng uỵch và cơn đau thấu xương. Nhưng chẳng mấy chốc tất cả đã phai nhạt. Trong vô thức, tôi ngẩng đầu lên để xem mình đã đυ.ng phải ai.

Một người đàn ông với mái tóc đỏ tươi và đôi mắt xanh. Anh ấy đang nhìn xuống tôi với ánh mắt vô cảm, và tôi nhìn thấy điểm và con số viết trên vai anh.

Số Z-898.

Anh ta là người có siêu năng lực được đề cập nhiều lần trong tiểu thuyết gốc.

"À, tôi... xin lỗi...."

Anh ta nhìn tôi chằm chằm rồi trùm một chiếc khăn tắm lớn lên đầu tôi. Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của tôi tối sầm lại, và tôi kinh hãi khi nghĩ đến việc sắp bị đánh.

Sau đó, tôi thấy trọng lượng của chiếc vòng cổ được giữ bằng nam châm mạnh của tôi nhẹ bẫng. Biết rằng đã rớt, tôi vội tìm nó, đeo vào và bỏ khăn ra.

"A... ."

Anh ta hẳn đã thấy rằng tôi là một người phụ nữ.