Chương 2

Vào năm 1998, đây là một khoản tiền không nhỏ, vì hai mươi vạn đã mua được một ngôi nhà ở thị trấn quê tôi.

Chỉ là sau này tôi mới biết, kiếm được khoản tiền này không dễ dàng như vậy.

Lưu Bá Đầu nhìn tôi, nói:

“Vậy thì được, nhóc con. Ban nãy tôi không cố ý ép cậu rời đi, bây giờ cậu có thể chính thức gia nhập đội.”

“Cậu dập đầu ba lần không hề vô ích, sau này tôi sẽ là sư phụ của cậu.”

“Ở núi sâu rừng già này, có chuyện gì thì tôi sẽ bảo kê, nếu không làm được thì tôi sẽ chết trước mặt cậu.”

Lúc đầu uống rượu, mấy người trẻ tuổi như chúng tôi đầy nhựa sống.

Những lời của ông Bá Đầu khiến tôi rơm rớm nước mắt, cảm thấy như mình vừa nhận một người cha nuôi vậy.

Lưu Bá Đầu châm tẩu thuốc của mình, vừa hút thuốc vừa nói với tôi:

“Nhóc con, đã uống rượu thì không được lên núi, đó chính là quy tắc đầu tiên ở đây của chúng ta.”

“Rượu uống dưới núi là rượu hạnh phúc, nhưng nếu uống trên núi, thì đó chính là rượu xuyên ruột.”

Lưu Bá Đầu nói rằng có vô số truyền thuyết về yêu quái sơn tinh ở núi Đại Hưng An, nhưng không ai thực sự nhìn thấy chúng.

Đúng là rừng già vô cùng nguy hiểm.

Chưa nói đến việc người sống có lạc đường trong rừng hay không, người bình thường gặp dã thú trên núi thì cũng khó mà đối phó được.

Sở dĩ không được lên núi sau khi uống rượu là vì trên núi có thứ gì đó đặc biệt nhạy cảm với mùi rượu.

Nói đến đây, Đại Vương và Tiểu Vương gọi thêm một chai rượu khác và một đĩa đậu phộng.

Bốn người chúng tôi ngồi khoanh chân trên giường sưởi, lắng nghe ông Bá Đầu kể chuyện.

“Câu chuyện xảy ra gần hai mươi năm về trước, năm thứ hai tôi canh gác rừng.”

Vừa cất lời, ông Bá Đầu đã khiến chúng tôi chú ý.

Lần đó, ông Bá Đầu vừa qua bốn mươi tuổi, trên núi còn có mấy cán bộ kiểm lâm khác.

Bọn họ cũng có một quy tắc là không được uống rượu trên núi.

Nhưng thế hệ kiểm lâm cũ chết gần hết rồi nên không ai biết nguyên do câu chuyện.

Hơn nữa, cuộc sống thời ấy còn khá nghèo khổ nên mọi người ít uống rượu, vì vậy trong hai năm đó không xảy ra chuyện gì.

Nhưng đến năm 1978, Cục Lâm nghiệp dưới chân núi đột nhiên thông báo, cán bộ kiểm lâm Lý Trung Nhân có thể về nhà vào cuối tháng.

Mọi người nhìn lại năm đó cũng có thể hiểu được lý do cụ thể là gì, nên giờ không nói đến chi tiết ở đây nữa.

Lý Trung Nhân đã mang rượu lên núi để cảm ơn sự quan tâm của mọi người trong suốt hai năm qua.

Rượu được dán kín và đưa lên núi, cũng không xảy ra chuyện gì.

Lần đó, ông Bá Đầu cũng đặc biệt bắt vài con thỏ rừng để làm thỏ hun khói.

Trong khi bốn, năm người bọn họ đang ăn thịt thỏ và uống rượu trong cabin của cán bộ kiểm lâm, bên ngoài bắt đầu có tiếng động sột soạt.

Hai năm đó đều yên ổn nên không ai để ý đến âm thanh đó.

Lý Trung Nhân còn nói một câu:

“Chắc là chó hoang hay gì đó. Cứ kệ bọn chúng!”

Tôn Đại Thắng ở bên cạnh cũng cười, nói:

“Vào tháng hai, tháng ba này, có lẽ đám chó hoang đang động dục đấy.”

Mấy người bọn họ vừa cười vừa uống với nhau.

Uống được một nửa thì Tôn Đại Thắng nói muốn ra ngoài đi tiểu rồi rời trước.

Vài người khác vẫn tiếp tục uống rượu, không quan tâm đến Tôn Đại Thắng.

Một lúc sau, Lý Trung Nhân cũng ra ngoài đi tiểu.