Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Gác Rừng

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới ánh trăng, trông nó giống như một con người.

Con sói sẽ ở phía sau, liên tục đo khoảng cách giữa hai bên, đánh giá xem có thể gϊếŧ thứ trước mắt hay không.

Một khi con sói quyết định săn mồi, nó sẽ đặt chân lên vai mục tiêu từ phía sau.

Khi vai bị ai đó vỗ vào, hầu hết mọi người sẽ vô thức quay lại.

Lúc này, con sói sẽ cắn vào cổ, khiến nạn nhân mất mạng.

Loài sói đứng lên đo lường con mồi này được gọi là người sói.

Tôi liếc nhìn cái bóng bên cạnh, thấy đúng là dáng vẻ của một loài mèo hay loài chó nào đó đang đứng lên.

Ông Bá Đầu từng nói, đặc trưng lớn nhất của loài sói là trí thông minh, bọn chúng rất thận trọng.

Nhưng đồng thời điều này là do chúng thường là những thành viên yếu hoặc lớn tuổi hơn trong đàn.

Chúng bị đuổi ra khỏi đàn, không thể không vận dụng trí khôn của mình để săn mồi.

Nếu số lượng người sói áp đảo số lượng con người, thì về cơ bản là không ai có thể chạy thoát.

Nhưng nếu số lượng người sói bằng hoặc ít hơn thì dễ đối phó hơn nhiều.

Ba người chúng tôi đi chậm lại, người sói càng đến gần hơn.

Ngay cả hơi thở của tôi cũng trở nên nặng nề.

Sau nhiều năm đi lính, đương nhiên tôi vẫn căng thẳng trước một con thú như vậy.

Đại Vương ổn hơn tôi một chút, dù sao thì anh ấy ở trong rừng già lâu năm, cũng từng chứng kiến vài chuyện lớn.

Hai chân của Tiểu Vương thì run như cầy sấy.

Tôi nhẩm số bước đi của người sói, đến khi rất gần nhau thì bị nó vỗ vào vai.

Hai bàn chân đầy lông vắt lên vai tôi, những móng vuốt sắc nhọn còn mang theo mùi tanh của dã thú.

Đại Vương và Tiểu Vương ở bên cạnh cũng gặp phải tình huống tương tự.

Đại Vương liếc nhìn ra hiệu cho chúng tôi, chúng tôi ngay lập tức hành động.

Hai tay tôi nắm chặt móng vuốt của nó, cố gắng địch lại con sói đằng sau.

Người sói giống như một con lợn bị trói vào cọc, không thể cử động được.

Nó lập tức tru lên, tứ chi liên tục vùng vẫy.

Dù con vật này chỉ nặng vài chục cân nhưng nó vẫn vùng vẫy rất khỏe.

Tôi kiên cường giữ chặt móng vuốt của nó, biết rõ rằng một khi buông tay ra, tôi sẽ phải đối mặt trực diện với người sói, đến lúc đó thì chẳng biết ai thắng ai thua.

Đại Vương và Tiểu Vương cũng làm tương tự, ba người chúng tôi mỗi người cõng một con trên lưng, nhanh chóng di chuyển về phía căn cứ.

Người sói không ngừng vùng vẫy, sức lực của hai phe liên tục tiêu hao, ai mất sức trước sẽ chết.

Chúng bắt đầu trở nên thô bạo, ngay cả răng cũng sắp chạm vào đầu tôi.

Những chiếc răng nanh rạch vài vết trên da đầu của tôi, máu tươi nhớp nháp chảy ra liên tục.

Đại Vương gọi chúng tôi:

“Đi mau, nếu không chúng ta sẽ gặp rắc rối khi mùi máu tanh thu hút những thứ khác.”

Khi chúng tôi đến gần căn cứ, ông Bá Đầu cũng nghe thấy tiếng sói hú, vội vàng cầm súng ra ngoài.

Thấy ba người chúng tôi mỗi người đang cõng một con sói trên lưng, ông Bá Đầu lập tức định lên tiếng, nhưng Đại Vương nói:

“Ông Bá Đầu, ông Bá Đầu, chúng tôi vẫn còn chút sức lực, dùng dao đi, nếu có lỗ đạn, da sói sẽ vô giá trị.”

Ông Bá Đầu rút một con dao găm sắc bén từ trong ủng ra, chém ba nhát liên tiếp, cắt cổ ba con sói.

Ba người chúng tôi cõng sói trên lưng, không thả bọn chúng xuống đất.

Máu bắn tung tóe khắp người chúng tôi. Lúc máu khô, chúng tôi mới buông tay.

Lần đó, tôi đã mệt đến mức ngã gục xuống đất.

Ông Bá Đầu rít một hơi thuốc, nói:

“Mấy tên nhóc các cậu mạng lớn đấy, còn biết không được quay đầu lại.”

Chúng tôi đang nói chuyện thì đột nhiên con sói đáng lẽ đã chết nhảy lên, cắn vào tay Tiểu Vương, sau đó mới chết hẳn, nhưng vẫn không chịu nhả ra.

Hai ngón tay của Tiểu Vương bị cắn đứt, máu thịt lẫn lộn, không nối lại được.

Hai ngón tay của Tiểu Vương bị cắn đứt.

Nghe nói, trong vùng núi Đại Hưng An này, cây cổ thụ đó là tiên rừng, còn bao đất kia là thần núi.
« Chương TrướcChương Tiếp »