Quyển 1 - Chương 20: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Là một con non phá vỏ chui ra được nửa năm, Tô Tinh không muốn bị đối xử như một quả trứng.

Nhưng bé không thể không thừa nhận, cái ổ trứng này ngủ thật thoái mái.

Dưới cái nóng thiêu đốt của núi lửa những viên đá được dựng thành chiếc tổ này đều trở nên cực kỳ ấm áp, nằm trong đó giống như hãm trong lò sưởi làm Tô Tinh không nỡ rời đi.

Đặc biệt là khi Hắc Long ma ma còn vờn quanh ổ trứng nằm sấp xuống, lấy tư thế bảo hộ mà ngủ, cảm giác an toàn này đủ cho Tô Tinh quên rằng phía dưới bé là dung nham cuồn cuộn, bên trên là bầy rồng hung dữ, bé nằm yên trong ổ trứng mà đi vào giấc ngủ.

Đánh một giấc đến giữa trưa.

Tô Tinh nghe được rất nhiều âm thanh con rồng vỗ cánh, bé thò đầu ra khỏi ổ trứng, cảnh giác nhìn ra.

Cửa hang được chiếu sáng bởi ánh sáng đỏ của dung nham trống rỗng, không có con rồng nào đến đoạt hang ổ của bọn họ.

Tô Tinh nhẹ nhàng thở phào, cận thận lắng nghe, tiếng vỗ cánh càng lúc càng xa, tựa như có nhiều con rồng kết bè kết phái rời đi núi lửa, hướng ra thế giới bên ngoài.

Hắc Long ngẩng đầu lên, chống thân thể đi về hướng cửa hang.

Hở? Muốn ra ngoài sao?

Tô Tinh vội vàng nhảy khỏi tổ trứng chạy theo.

Rồng Đen đi đến cửa hàng dừng lại bước chân quay đầu đem Tô Tinh củng trở vào.

“Chϊếp?”

Bảo bối không thể đi theo sau ạ?

Kia không lẽ muốn bé một mình thủ trong hang động chờ ma ma trở về?

Nghĩ đến con rồng đầy lông cùng răng nanh sắc nhọn ngày hôm qua, còn có những con rồng hung dữ khác tranh giành hang động, Tô Tinh đánh cái rùng mình.

Mẹ không có ở đây nếu có một con rồng khác muốn cường bá chiếm lấy hang động này, bé sẽ bị xé xác đi?

“Pi pi.”

Tô Tinh ôm chân Hắc Long, tỏ vẻ muốn cùng nhau ra ngoài.

Cho dù trong ổ trứng ngủ rất thoải mái nhưng không có Hắc Long ma ma canh chừng ở bên cạnh, bé tuyệt đối không dám ngủ.

Nơi này hết thảy mọi thứ đều xa lạ với bé, vừa xa lạ vừa nguy hiểm.

Hắc Long nghiêng đầu xem bé, tựa hồ như đang do dự.

Tô Tinh không ngừng cố gắng dùng đỉnh đầu cọ vào móng vuốt Hắc Long làm nũng.

Tiểu bánh bao lông xù xù cúi đầu, dùng bộ lông đỉnh đầu mềm mại cọ cọ lên bàn chân đầy vảy của Hắc Long.

Con Rồng Đen nính thở nửa hơi, sau nửa hơi thở, nó lật bàn chân nhặt tiểu mao cầu lên, xoay người đi vào trong động.

Nó chộp lấy cái mai bên cạnh ổ trứng, đem cục lông nhỏ đưa đến cửa mai, ý bảo bé chui vào.

Đây là làm bé ngoan ngoãn nằm trong ổ hay là muốn dẫn bé ra ngoài nha?

Tô Tinh không quá xác định.

Bé ngẩng đầu chăm chú nhìn chằm chằm Hắc Long, lựa chọn tin tưởng mẹ Rồng Đen sẽ không bỏ rơi mình.

Tô Tinh chui vào chiếc mai, Hắc Long liền bắt lấy giáp xác bay ra ngoài động.

Nó vỗ cánh bay qua dung nham, dung nham màu đỏ sậm dâng trào như muốn nhấn chìm nó nhưng không mảy may chạm đến.

Hắc Long bay vòng lên không trung, hướng đến bầu trời trắng sáng phía trên miệng vòm núi lửa mà bay đi.

Một nhóm rồng còn chưa rời khỏi bệ đá cũng cất cánh bay theo, theo sát phía sau con rồng đen bay ra khỏi núi lửa.

Bốn phía chợt trắng sáng, một mảnh trắng như pha lê bay vào trong mai rơi xuống trên quả hạch, hoá thành một vệt nước sáng ngời.

Đây là…tuyết?

Tuyết rơi?

Tô Tinh đi đến cửa mai nhìn ra ngoài, dưới bầu trời trắng xoá những bông tuyết từng đợt từng đợt rơi xuống, nhuộm trắng cả mặt đất.

Những tản băng trôi phủ đầy tuyết ở mọi nơi, trông lãnh lẽo mà cô đơn.

Thế giới băng tuyết trắng xoá này khiến Tô Tinh rơi vào trạng thái hoảng hốt, rõ ràng vừa rồi bé còn ở trong dung nham cuồn cuộn.

Bé quay đầu hướng về phía sau nhìn lại.

Ngọn núi màu đen đứng sừng sững giữa thế giới băng tuyết, dù cách một lớp đá dày cũng có thể cảm nhận được dòng dung nham sôi sùng sục bên trong, những bông tuyết trắng rơi từ không trung đáp vào núi đá đen lập tức tiêu tán.

Băng cùng hoả ở chổ này thần kỳ mà kết hợp với nhau.

Hắc Long lau xuống phía dưới.

Khoảng cách từ ngọn núi lửa đến tảng băng trôi là một mặt hồ rộng lớn, trên mặt hồ những con rồng khác bay lượn xung quanh, thỉnh thoảng lặn xuống hồ ngậm lên một con cá bạc trong miệng.

Hắc Long không gia nhập cùng bọn chúng mà mang theo Tô Tinh đến vùng tuyết dưới chân núi lửa.

Nó dùng móng vuốt đẩy lớp tuyết mỏng sang một bên, lộ ra lớp rêu xanh vàng bên dưới.

Khó có thể tưởng tượng được, trong thế giới băng hoả giao hoà này lại còn ẩn chứa sức sống như vậy.

Có lẽ sức nóng địa nhiệt của núi lửa đã mang lại cho chúng một hoàn cảnh đủ ấm áp, mà hồ nước lớn bên kia lại mang đến độ ẩm, dưới tác dụng kép của nhiệt độ và độ ẩm chúng có thể phát triển vào mùa đông.

Tô Tinh đáp xuống lớp rêu mềm mại, lớp rêu dài đặc như một tấm đệm hơi, mềm mại lại đàn hồi, bé không nhịn được giẫm thêm mấy cái.

Giẫm rồi mới nhớ đầy hình như là thức ăn mẹ Rồng Đen tìm cho bé.

Ừm…

Tô Tinh yên lặng chọn một nơi mình không giẫm qua để nếm thử.

Rêu phòng tươi mát mềm mại, vừa giòn vừa nộn, ăn vào còn có chút vị đắng nhưng thực ngoài ý muốn là nó không khó ăn.

Tô Tinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Theo thói quen của Hắc Long, mặc kệ có thức ăn dự trữ hay không thì mỗi ngày mẹ đều tìm kiếm thức ăn mới cho bé.

Cũng may bé còn có thể ăn rêu, bằng không trong thiên địa băng tuyết này, Hắc Long ma ma đi đâu tìm được thực vật khác?

Cũng không thể nào có quái thú tai dài ở trên hòn đảo này được, phải không?

Đem con thú tai dài xui xẻo nắm ra sau đầu, Tô Tinh ngẩng đầu kêu lên một tiếng vui vẻ, cho con rồng đen thấy rằng bé thích ăn thức ăn này.