Quyển 1 - Chương 22: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Tô Tinh cho rằng chính mình đang hét lớn tiếng nhưng kỳ thực âm thanh của bé mỏng manh đến mức phải đến gần mới có thể nghe rõ.

Hắc Long nhanh chóng đưa bé rời khỏi suối nước nóng, rời xa luồng nhiệt khí bốc lên kia.

Trên người Tô Tinh vẫn ướt đẫm, bị gió lạnh thổi qua liền run rẫy.

Bé chạy nhanh đem mình dịch ra khỏi móng vuốt con rồng đen, hét lên muốn quay lại suối nước nóng.

Đương nhiên Hắc Long không có khả năng thả bé trở lại.

Tiểu mao cầu đang trong trạng thái như này, nó cũng không dám phun lửa sấy khô cho bé hay đưa bé về núi lửa, lúc này bé cần một môi trường không khí trong lành.

Tuỳ ý để tiểu mao cầu bị gió lạnh thổi càng tệ hơn nữa, bé sẽ bị chết cóng.

Hắc Long chỉ có thể bay đến chiếc mai, duỗi móng vuốt xuyên vào cửa mai lôi tấm chăn da thú bên trong ra.

Nó cuộn tròn quả cầu long nhỏ bằng lớp da động vật trắng như tuyết, chỉ để cái đầu ló ra bên ngoài.

“Chϊếp?”

Tô Tinh ngơ ngác không kịp phản ứng, ngốc lăng nhìn chính mình bị cuốn thành bánh cuốn gà.

Con rồng đen còn đem bé đặt nằm ngửa trên móng vuốt của nó, cái đầu rồng khổng lồ rũ trên người bé gắt gao nhìn chằm chằm bé.

Tô Tinh mờ mịt khó hiểu, vô thức dùng chân đá tấm chăn trên người.

Nhưng bé bị cuộn quá nhiều lớp, căn bản không thể đá lớp da thú dày đặc ra được.

Bé tuỳ tiện thử vài lần liền từ bỏ.

Tư thế này có lẽ đối với các loại thú khác còn khó thích ứng nhưng Tô Tinh đã từng là con người, từng đắp chăn nằm ngửa ngủ nhiều năm, bé rất quen thuộc với tư thế này.

Cuộn tròn trong lớp da thú như vậy cũng giống như cuộn mình trong chăn vào mùa đông lạnh giá.

Chăn bông ở trại trẻ mồ coi rất mỏng, quấn quanh nhiều lớp sẽ cảm thấy ấm áp hơn rất nhiều lần.

Tư thế quen thuộc và cảm giác bị bao bọc khiến cơn buồn ngủ của Tô Tinh dâng lên.

Bé ngáp dài một cái, chậm rãi nhắm mắt ngủ thϊếp đi.

Con rồng đen đợi cho đến khi nhiệt độ cơ thể, hơi thở và nhịp tim tiểu mao cầu trở lại bình thường mới chuẩn bị nhích người rời đi.

Hai chân trước Hắc Long nắm lấy chiếc mai, vô pháp giữ quả bóng lông nhỏ nữa.

Tiểu mao cầu được bao bọc trong lớp da động vật, kích thước to hơn cửa mai một chút, cũng không thể nhét vào trong mai.

Con rồng đen nhìn qua nhìn lại chiếc mai và tiểu mao cầu, nhanh chóng đưa ra quyết định.

Nó há miệng ngậm tiểu mao cầu được cuộn tròn trong tấm da thú, dùng hai chân trước cắp lấy mai, vỗ cánh bay lên, bay về phía đỉnh ngọn núi lửa đen như mực.

Khi những con rồng khác còn đang săn mồi trồi lền mặt hồ nhìn thấy con rồng đen bay trở về, chúng cũng lao vυ"t lên khỏi mặt hồ, kết bè kết đội mà đuổi theo sau Hắc Long, cùng nó bay trở về. Hắc Long bay trở lại hang động, cúi đầu đem tiểu mao cầu trong miệng thả vào ổ trứng.

Nhiệt độ mặt đất truyền qua những viên đá xây nên tổ trứng sẽ dần dần hông khô cho bé.

Chiếc mai phủ đầy rêu được rồng đen đặt bên cạnh tổ trứng, cục lông nhỏ chỉ cần thức dậy là có thể ăn ngay.

Những con rồng khác cũng lần lượt qua trở lại.

Lúc này, rất nhiều hang động bỏ trống không có rồng canh giữ, có rất nhiều con rồng muốn thừa cơ chiếm được hang động tốt, đánh nhau là đều khó tránh khỏi.

Tiếng gầm của các loài rồng không ngừng vang lên, kèm theo là âm thanh va chạm của thân thể phủ đầy vảy cứng rắn, cùng với tiếng đá trên vách núi bóc ra rơi vào dung nham.

Hắc Long nguyên bản nằm sấp chuẩn bị chìm vào giấc ngủ ngẩng đầu liếc nhìn quả cầu lông đang không yên giấc, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh thức, Hắc Long đứng dậy rời khỏi hang.

Một lúc sau con rồng đen quay lại, thong thả đi về phía ổ trứng, vờn quanh ổ trứng nằm sấp xuống nhắm mắt nghỉ ngơi.

Trên vòm miệng núi lửa, một đám rồng bị tấu đến mức không dám cử động kề sát bên nhau.

Lúc trước chúng nó bởi vì thân thể chạm nhau liền đánh đến ngươi chết ta sống, nhưng bây giờ đang cùng chia sẽ một phiến đá hẹp mà không có bất kì sự thù địch nào.

Mãi cho đến khi thanh âm của Hắc Long biến mất ở cửa hang động phía dưới cùng, con rồng khác mới ngập ngừng thăm dò móng vuốt theo vách đá di chuyển hướng về phía hang động bên dưới.

Lần này tất cả những con rồng đều thân thiện, không tranh giành hang động, không cắn nhau.

Ngay cả khi có một chiếc đuôi con rồng khác chạm vào chúng khi đang bò thì chúng cũng chỉ quay đầu nhe răng, thậm chí còn không giám phát ra bất kì âm thanh nào.

Thời điểm Tô Tinh tỉnh lại, chung quanh không hề có bất kì âm thanh gầm rống của con rồng nào, nếu không phải âm thanh dung nham dâng trào cuồn cuộn rõ ràng như cũ, bé đều cho rằng Hắc Long lại dẫn mình chuyển nhà.

Tô Tinh muốn đứng dậy, phát hiện thân thể bị cố định không thể động đậy.

Chuyển động đầu mới nhìn thấy tấm thảm lông thú vẫn còn bao vây trên thân mình.

"Chϊếp?”

Tô - tiểu ấu long - Tinh, ngâm suối nước nóng đến choáng váng đầu óc, mất đi nửa đoạn ký ức, có chút mờ mịt.

Tại sao bé bị cuộn trong chăn và đặt vào ổ trứng?

Chỉ có trẻ sơ sinh nhân loại mới quấn tã, đúng không? Rồng cũng có tập tục này?

Nhưng bé không phải chú rồng sơ sinh.

Bé ở thế giới này đã được nửa tuổi, Hắc Long ma ma bây giờ mới nhớ phải quấn tã cho bé có quá muộn rồi không?

Tô Tinh dùng chân đá vào tấm chăn da thú, đồng thời cố gắng di chuyển cơ thể trồi lên, ý đồ thoát ra khỏi ‘tã lót’.

Hắc Long nghe được động tĩnh, ngẩng đầu nhìn, liền nhìn đến một nửa là tiểu mao cầu và một nửa là da thú.

Những chiếc lông chim đã được hông khô vừa chui ra khỏi lớp da động vật nên trông đặc biệt lộn xộn nghuệch ngoạc.

“Pi pi.”

Tô Tinh nhìn thấy mẹ Rồng Đen nhìn mình thì nhanh chóng kêu cứu.

Hắc Long vươn móng vuốt, nắm một góc tấm da thú kéo lên, tấm chăn nhanh chóng tản ra, Tô Tinh được giải thoát.

Tô Tinh vừa ra tới liền bay đến đầu Hắc Long mổ vào vảy của ma ma, hỏi mẹ tại sao muốn quấn bé lại.

Mặc dù hầu hết ký ức của bé sau khi ngâm mình trong suối nước nóng đều trở nên mở nhạt nhưng bé ẩn ẩn nhớ mình thấy một cái đầu rồng thật to lớn của mẹ Rồng Đen trước khi nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Hắc Long nghĩ rằng bé đang chơi đùa, gục đầu xuống đất đề bé tuỳ ý mổ mổ.

Bên dưới là lớp vảy phòng ngự dày đặc của Hắc Long, cho dù Tô Tinh mổ mạnh đến đâu, lực công kích của bé cũng gần như bằng không.

Ngay cả khi bé có biến thành chim gõ kiến và nhắm ngay một khe hở trên lớp vảy không ngừng mổ vào, lực đạo kia cũng giống như chiếc lông vũ phất qua lớp vảy.

Tô Tinh nản lòng, ngồi xổm trên đầu Hắc Long chải vuốt những chiếc lông chim lộn xộn trên người mình.

Sau khi ngâm mình trong suối nước nóng, dường như máu bị gió lạnh đóng băng trong quá trình di cư lại một lần nữa trở nên thông thuận, tứ chi thoải mái nhưng đầu óc lại có điểm trì truệ, ngốc ngốc.

Tô Tinh lắc lắc đầu, đánh thức đầu óc trì độn của mình.

Vì phòng ngừa Hắc Long ma ma cuộn mình lại lần nữa khi bé đang ngủ, Tô Tinh chải vuốt lông xong liền nhảy vào ổ trứng, giơ móng vuốt nắm lấy góc chăn kéo nó ra ngoài.

Hắc Long không những không ngăn cản, thấy bé kéo đến lao lực liền vươn móng vuốt giúp một phen đem chiếc chăn nhét lại vào trong mai.

Mẹ thật tốt, mẹ thật chu đáo.

Tô Tinh lập tức đem việc mình bị quấn thành ‘gà cuốn’ vứt ra sau đầu, hơi thấp đầu cọ cọ vào móng vuốt mẹ Rồng Đen.

___

Sau khi sống trong núi lửa thói quen tích trữ đồ ăn của Tô Tinh lại tái phát.

Chỉ là vào mùa đông các loại thức ăn thiếu thốn, hạt cỏ, trái cây sấy khô và hoa quả cho bé tích trữ cũng không nhiều, thực vật duy nhất bé có thể tìm được chính là rêu.

Tô Tinh liền đem chủ ý đánh đến trên người đám rêu phong.

Lớp rêu do Hắc Long ma ma mang về để bên trong núi lửa bị nhiệt độ nướng chín, trở nên khô khô và hơi cong lại, trông có chút giống lá trà.

Julyyy: cám ơn bạn "Hakyona123" đã đề cử truyện ạ, iu cả nhà nhiều lắm!