Quyển 1 - Chương 5: Mẹ Rồng Đen nam nuôi con nhỏ

Tô Tinh, con rồng con đã học được cách bay, không còn là đứa trẻ nhốt trong nhà nữa, bé đã có thể đi săn cùng mẹ Rồng Đen.

Nhưng mà chỉ có Hắc Long săn thú, bé gặm trái và lá cây ở gần đó.

Đến bây giờ Tô Tinh đã là con rồng con ăn chay, không ham muốn ăn thịt nữa.

Tuy nhiên, Tô Tinh đã phát hiện ta một loại thực phẩm mới ngoài quả và lá cây – đó là hạt.

Hạt của một số loại hoa và cây khác nhau.

Lúc đầu, Tô Tinh chỉ ngậm cỏ và ngắt hoa, bé không có hứng thú với những hạt giống trên ngọn cỏ hay trên những bông hoa, trong suy nghĩ nhân loại của bé, chúng hoàn toàn không phải thực phẩm.

Nhưng bé bị ảnh hưởng bởi bản năng cơ thể của những con vật nhỏ và muốn mổ mọi thứ xung quanh mà mình nhìn thấy.

Bé mổ một hạt kê nhỏ xíu trong một bông hoa…..

Ngon a!

Cái này thực sự có thể ăn được!

Tô Tinh như mở ra một thế giới mới.

Bé vỗ cánh bay đến từng bông hoa, dùng chân kẹp chặt nhành hoa.

Có những cành hoa không chịu nổi sức nặng của bé mà ngã nghiên ngã ngửa, còn những cành khác có thể tiếp tục chống đỡ, dù thế nào cũng không ngăn cản được Tô Tinh nhổ cánh hoa, mổ lấy hạt bên trong.

Một số hạt cỏ có thể ăn trực tiếp, còn một số khác thì phải cắn mở, bóc lớp vỏ bên ngoài rồi ăn phần thịt bên trong, tương tự như ăn hạt dưa vậy.

Tô Tinh vui vẻ bay lượn trong hoa cỏ, cắn mấy bông hoa kia tìm kiếm loại hạt có vị ngon nhất.

Để đi cùng Tô Tinh, Hắc Long không thể tốn thời gian đi tìm còn mồi ngon mà chỉ gặp con nào thì bắt con đấy, nó bắt được một con giáp xác đang di chuyển chậm ở gần đó.

Loài giáp xác có lớp gai dày trên lưng, ít thịt và nhiều xương, cực kỳ khó xử lý.

Nó chưa bao giờ là lựa chọn đầu tiên để săn mồi của Hắc Long, nhưng ngẫu nhiên ăn một lần cũng không tồi.

Dù sao quả cầu lông nhỏ cũng đi theo nó nên không cần phải vội vàng quay về hang động.

Đúng rồi….qủa cầu lông nhỏ đâu rồi?

Hắc Long nhai một lúc lâu mới chợt nhận ra rằng đã một lúc rồi nó không nghe tiếng kêu của cục bông nhỏ.

Nó nhìn lên, không thấy dấu vết của quả bóng lông nhỏ vàng rực trên bãi cỏ, trên cành cây hay ven suối.

“Grừ?”

Hắc Long theo mùi hương đi tới một bụi hoa cỏ, cúi đầu ngửi ngửi, mùi hoa nồng nặc kí©h thí©ɧ nó hắc hơi mấy cái.

Quả cầu lông nhỏ chui vào các loại hoa khác nhau để ăn hạt cỏ, ngay cả đối với một con rồng đen có khứu giác nhạy bén cũng không dễ dàng truy tìm bằng cách đánh hơi.

Hắc Long càng lo lắng hơn.

Quả cầu lông nhỏ vốn mang mùi hương của nó, dã thú trong rừng không dám đến gần, nhưng nếu mùi hương của Hắc Long bị che phủ bởi mùi phấn hoa….

“Grừuuuu.”

Ở phia bên kia, một quả bóng lông màu vàng sáng ngẩng đầu lên từ cánh đồng hoa màu cam.

Bé đang ăn nhiều loại hạt cỏ rồi bất ngờ lạc vào cánh đồng hoa này.

Nơi này quả thực chính là thiên đường, dưới những bông hoa màu cam đều là những hạt màu trắng có hình dáng giống hạt dưa, hương vị ngon nhất trong số các hạt cỏ mà Tô Tinh từng ăn, bé cao hứng đến mức quên mất thời gian.

Vừa rồi hình như có tiếng mẹ Rồng Đen?

Tô Tinh ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhưng không thấy Hắc Long mà chỉ nhìn thấy một con chim màu đỏ giống như đại bác hướng về bé mà phóng đến.

“Chϊếp---”

Tô Tinh nhanh chóng vỗ cánh bay đi.

Có lẽ do bé đứng trên cuống hoa, khó có thể vỗ cánh hoặc có thể là đi theo Hắc Long ăn cơm mềm quá lâu, tóm lại là Tô Tinh chậm một nhịp, liền bị con chim màu đỏ đυ.ng ngã xuống đất.

Chân bé chợt đau, con chim đỏ đang mổ lên đó!

Tô Tinh kêu to và vùng vẫy, đôi cánh đập mạnh, dùng móng vuốt đạp đá con chim màu đỏ làm lông vũ bay tứ tung.

Vừa đá con chim lông đỏ đi, Tô Tinh nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, quay người bỏ chạy.

Con chim lông đỏ theo sát phía sau, không ngừng truy lùn bé cho đến khi đuổi Tô Tinh ra khỏi cánh đồng hoa.

Tô Tinh trốn vào bụi cỏ, tim đập thình thịch, rất lâu không thể bình tĩnh lại.

Bé lén nhìn ra bên ngoài để chắc chắn rằng con chim lông đỏ không đuổi theo mình nữa mới dám nhìn xuống cái chân bị mổ của mình.

Một nhúm lông lớn đã biến mất, máu đỏ tươi chảy ra nhuộm đỏ một phần lông bên cạnh.

May mắn thay, phần chân bị mổ trúng phủ đầy lông vũ chứ không phải móng vuốt của bé, lông đủ dày nên chỉ rách chút da thịt bên trong.

Bé nhìn ra từ những ngọn cỏ.

Một con chim lông đỏ to hơn bé rất nhiều đang đứng cạnh cánh đồng hoa mổ những hạt dưa trắng từ đoá hoa rơi xuống.

Nó thực sự là một con chim ăn chay?

Vậy tại sao nó lại tấn công bé?

Tranh giành thức ăn?

Hay nó là loại ăn tạp? Ăn cả hạt và loài chim khác.

Tô Tinh len lén di chuyển ra khỏi bãi cỏ.

Con chim lông đỏ ngậm đầy hạt dưa trong miệng liếc nhìn bé rồi tiếp tục ăn hát dưa.

Tô Tinh thở phảo nhẹ nhõm, đi vòng qua khu vựa có chim lông đỏ, thận trọng hướng về nơi mình bay tới đi trở về.

Bé từ bên kia đi tới, cần phải đi ngang qua cánh đồng mới có thể trở về.

Nhưng vừa đến gần cánh đồng, con chim đỏ đã hung hãn lao đến.

“Pi pi pi!”

Tô Tinh bỏ chạy về bãi cỏ.

Con chim lông đỏ đứng bên ngoài, cắn hạt hoa đập xuống đất như doạ nạt bé, làm hạt dưa vương vãi khắp nơi.

Tô Tinh vừa uỷ khuất vừa tức giận

Bé hiển nhiên không làm gì cả, chỉ là ăn chút hạt cỏ liền bị đuổi đánh, hiện tại chỉ muốn đi ngang qua cánh đồng hoa cũng bị đuổi đánh.

Cánh đồng hoa này cũng không phải của con chim lông đỏ kia, nó muốn một mình chiếm nguyên cánh đồng hoa, không cho động vật khác đến gần, thật quá đáng mà!

Càng nghĩ bé càng tức, Tô Tinh lùi lại một bước nhưng cơn tức xông thẳng đến l*иg ngực bé.

Tô Tinh ngừng trốn, bước ra khỏi bãi cỏ, làm trò trước mặt con chim đỏ hướng về phía cánh đồng hoa đi đến.

Con chim lông đỏ giận giữ mổ hạt hoa lên ném vào mặt bé cảnh cáo.

Tô Tinh cũng tức giận đến máu nóng nổi lên, lông lá toàn thân dựng đứng, khiến thân hình vốn chẳng thon thả gì của bé càng thêm tròn trịa, giống như một quả bóng chứa đầy không khí bên trong.

Con chim lông đỏ vô thức lùi lại một bước, sau đó hung hăng lao về phía Tô Tinh.

Tô Tinh cũng lao đến chiến đấu với con chim đỏ kia.

Con chim lông đỏ lớn hơn bé thì sao chứ?

Bé là một con rồng mà!

Chim lông đỏ sao có thể chọc tức rồng con?

Nhất định phải cho nó một bài học!

Tô Tinh đồng thời giơ mỏ và móng vuốt lên, mỏ mổ vào cánh của con chim lông đỏ, vuốt thì cào nó.

Chim lông đỏ: “Pi pi pi!”

Tô Tinh cũng không chịu thua: “Chϊếp, chϊếp, chϊếp!!!!”

Hai con chim một lớn một nhỏ đấm đá túi bụi trên bãi cỏ phủ đầy những cánh hoa màu cam, hai đôi cánh không ngừng vỗ vỗ làm những chiếc lông vũ và cánh hoa bay tứ tung.

“Grừuuuu”

Tiếng gầm của rồng vang vọng khắp khu rừng, cuộc chiến tranh giành địa bàn với Tô Tinh khiến con chim lông đỏ phải trả giá rất nhiều lông, nghe được tiếng gầm, nó vùng khỏi Tô Tinh khập khiểng bay đi, đập đôi cánh cong queo để trốn đi.

Phi phi phi.

Tô Tinh nhổ lông chim trong mỏ ra, từ trên cỏ đứng dậy, nhìn thấy một con rồng đen từ trong rừng lao ra, dừng lại trước mặt mình.

Cái đầu to lớn của Hắc Long cúi xuống, lo lắng nhìn bé.

Tô Tinh tung bay bộ lông lộn xộn của mình, vui vẻ tung tăng nhảy về phía rồng đen.

“Chϊếp ~”

Mẹ ơi, bảo bối thắng rồi! Bảo bối siêu lợi hại!

Tô Tinh tự hào kể cho Hắc Long nghe chiến tích anh dũng đấu với con chim bắt nạt bé như thế nào, đánh nó bỏ chạy ra làm sao.

Hắc Long liếʍ máu trên đầu Tô Tinh.

Lông trên mặt Tô Tinh nhuộm máu đỏ, trông cực kỳ đáng sợ.

“Grừ….” cổ họng Hắc Long phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Đây không phải máu của con, là máu của con chim lông đỏ đó.

Tô Tinh ríu rít giải thích để trấn an Hắc Long ma ma.

Con chim lông đỏ bị bé đánh túi bụi, rụng rất nhiều lông, còn bị cắn chảy máu nữa, bé đánh nó thành một con chim cánh cong, nếu vết thương chưa lành thì chỉ có thể bay một bên.

Mặc dù cái giá phải trả là một số chiếc lông vũ trên cánh của bé bị nhổ và lưng bị mổ một cái thật đau, đến mức giống như bị bỏng vậy.

Không, bị bỏng chắc sẽ không đau đâu, dù sao ngay cả lông vũ của bé cũng có khả năng chống cháy.

Hắc Long liếʍ đến phần lưng.

Máu từ dưới da rỉ ra, dính vào lông chim, bị lưỡi rồng nóng bỏng liếʍ đi.

Đau quá a! Tô Tinh đau đến chảy nước mắt.

Nhưng vết thương này cũng đáng, ít nhất bé đã chiến thắng, không làm ô uế danh dự của loài rồng.

Hắc Long cần thận liếʍ lưng và chân phải bị thương của Tô Tinh, liếʍ sạch máu và cỏ vụn trên bộ lông, rồi bôi nước bọt lên vết thương.

Tô Tinh kinh ngạc phát hiện, cơn đau đã biến mất, dưới lớp lông vũ máu cũng không còn rỉ ra nữa.

Nước bọt của rồng còn có công dụng cầm máu và giảm đau mạnh mẽ như vậy?

Haizz nếu biết sớm hơn, chính bé đã tự liếʍ chân mình khi bị chim lông đỏ mổ rồi.

“Grừ.”

Hắc Long duỗi móng vuốt ra trước mặt Tô Tinh, đặt chúng nằm phẳng trên mặt đất rồi ra hiệu cho Tô Tinh nằm vào.

Mẹ Rồng Đen muốn đưa bé trở về hang động,.

Bé không thể cứ trở về như vậy được, sau khi tranh giành địa bàn thành công, bé phải mang theo một ít chiến lợi phẩm đầu tiên của mình.

Tô Tinh quay người lại gắp một bông hoa chứa đầy hạt dưa trắng đưa đến chân rồng đen, sau đó quay lại với đôi chân ngắn củn của mình tiếp tục gấp hoa mang về.

Hắc Long đã hiểu ý của Tô Tinh, nó giơ móng vuốt quét ngang qua những bông hoa, nhổ cả một nắm lớn hoa và lá.

Tô Tinh nhìn thấy hạt dưa trắng rơi xuống từ khe hở vuốt rồng, lo lắng kêu lên.

Chiêm chϊếp! Như vậy quá thô bạo, hạt dưa rơi ra hết rồi!

Nhưng Hắc Long cũng để lại rất nhiều trong móng vuốt của nó.

Tô Tinh nhìn vào, thấy đã đủ cho bé ăn trong nửa tháng liền từ bỏ ý định tiếp tục mang hoa, leo lên chân Hắc Long.

Hắc Long cẩn thận ôm lấy Tô Tinh và thức ăn được thu thập cho bé, vỗ cánh bay đi.

Những hạt dưa trắng nằm rải rác trên mặt đất không cần chú ý nhiều, nó có thể bị động vật khác đi ngang qua ăn hoặc có thể phát triền thành cây con vào năm sau.

___

Trở lại hang động, Tô Tinh nhảy ra khỏi chân Hắc Long, thân thể loạng choạng vì chân bị thương, suýt chút đã té sấp mặt nhưng bé không quan tâm đến, mà vui vẻ chỉ đạo Hắc Long mang hoa vào khu vực dự trữ thực phẩm của mình.

Những bông hoa trộn lẫn với cánh hoa, lá và cỏ, chặt chồng lên nhau tạo thành một ngọn đồi nhỏ cao hơn thân thể Tô Tinh rất nhiều.

Tô Tinh nghiêm túc chọn ra những bông hoa và lá mình không thích ăn do vị đắng thảo dược ra ngoài.

Sau đó, bé mang nó lần lượt đặt dọc theo vách đá, xếp ngay ngắn thành nhiều hàng.

Những hạt dưa trắng vươn vãi còn sót lại được gom thành khẩu phần ăn của mấy ngày tới.

Hắc Long quét những cánh hoa và lá Tô Tinh không muốn ăn ra khỏi hang, sau đó nằm xuống bên cạnh, thỉnh thoảng lại duỗi móng vuốt, cẩn thận thu dọn giúp bé.

Hắc Long biết bé có thói quen tích trữ lương thực, mọi thực phẩm mang về đều phải được sắp xếp gọn gàng ngăn nắp theo từng chủng loại.

Vì bé Hắc Long lấy ra kho báu đá quý nó thu thập, đặt chúng vào giữa để ngăn cách các loại thực phẩm khác nhau, tách chúng riêng ra.

Tô Tinh rất thích cách phân chia đồ ăn như thế này, điều này khiến bé càng thêm nổ lực tích trữ đồ ăn hơn.

Thấy càng ngày có càng nhiều thực phẩm dự trữ, mang lại cho bé cảm giác thoả mãn.

Hắc Long không có sở thích tương tự.

Nó luôn bắt rồi xử con mồi tại chổ, không bao giờ mang con mồi về hang ổ của mình.

Trước khi Tô Tinh đến đây, long ổ hoàn toàn trống rỗng.

Cho dù các loại đá Hắc Long thu thập thì nó cũng không quan tâm lắm, thấy Tô Tinh cần dùng là liền đưa hết cho bé.

Tô Tinh vừa sắp xếp xong hạt dưa trắng, Hắc Long liền giục bé đi ngủ.

Có lẽ cảm thấy bé bị thương và cần nghỉ ngơi nhiều hơn.

Được rồi, được rồi, ngủ thôi!

Tô Tinh đem hạt dưa trắng đưa cho Hắc Long, rồi nằm vào bên cạnh, nhặt một hạt bắt đầu mổ.

Chiếc mỏ hình móc giúp bé dễ dàng gắp những hạt có vỏ cứng vào miệng, trên dưới dùng lực là có thể phá vỡ lớp vỏ cứng của chúng, một thao tác đơn giản để ăn các loại hạt.

Hiện tại Tô Tinh không có ý định ăn.

Bé chỉ đập hạt dưa trắng lấy nó ra rồi để sang một bên.

Khi đã tích luỹ được một lượng nhất định, Tô Tinh gõ nhẹ vào miệng Hắc Long.

Con rồng đen ngoan ngoãn mở miệng.

Tô Tinh nhặt từng hạt dưa lên bỏ vào miệng nó.

Hắc Long ngậm miệng lại, cuộn lưỡi và nuốt chửng, toàn bộ hạt dưa rơi vào bụng nó.

Gặp phải ánh mắt mong đợi của quả cầu lông, Hắc Long: “…”

Không có hương vị gì cả.

Nhưng con rồng đen vẫn phát ra tiếng kêu nhỏ vui vẻ hợp tác với Tô Tinh.

Tô Tinh rất vui mừng, tiếp tục cắn hạt dưa đút Hắc Long ăn.

Dọc đường đi săn với mẹ Rồng Đen phát hiện hạt cỏ rất ngon, bé cũng đã ăn no nê, những thứ này đều dùng để chia sẽ với mẹ.

“Chϊếp~”

Con cũng có thể nuôi ma ma!

“Grừ ~”

Trong miệng vừa có cái gì sao? Ta vừa mới ăn xong cái gì đó đi? Chắc chắn là vậy!