Người Giám Hộ Tà Ma

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Liệt Nam Truy Tập Lệnh Hệ Liệt
Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô chỉ biết đến người đàn ông đó là người giám hộ cho cô. Hắn ta là một côn người rất tàn ác, mọi việc cô làm lúc nào cũng không vừa lòng  …
Xem Thêm

“Chờ một chút.” Ngã Tư Trần giữ lấy bả vai Lam Huệ Tâm, nhìn chằm chằm Thương Ly Yên “Một mình cô đi, cô ấy tuyệt đối sẽ không đi cùng cô.”

“Huệ Tâm chúng ta đừng để ý đến hắn.” Thương Ly Yên không tin, đơn giản chỉ muốn đi ra ngoài, mà Lam Huệ Tâm lại đột nhiên bất động, làm cho cô không dám tin “Huệ tâm, bạn không đi cùng mình?”

“Mình…….”

Ngã Tư Trần nói nhỏ bên tai cô mấy câu, Thương Ly Yên thấy mặt của cô đỏ rực lên, trong lòng không hiểu “Hắn đang uy hϊếp bạn cái gì? Huệ Tâm không cần để ý hắn.”

Lam Huệ Tâm nhìn vô một chút, khó khan mở miệng “Ly Yên…….Mình…….” Cuối cùng cô quyết định “Bạn không cần lo cho mình, hắn sẽ không làm mình tổn thương.”

“Huệ Tâm” Thương Ly Yên buồn bực.

Đột nhiên Ngã Tư Trần ngay trước mặt Thương Ly Yên trao cho Lam Huệ tâm một nụ hôn nóng bỏng cuồng dã.

Vừa mới bắt đầu Lam Huệ Tâm còn giãy dụa dần dần ý loạn tình mê, sau ôm ngược hắn, trao cho hắn một nụ hôn thật sâu.

Thì ra là…….Bọn họ đã…….

Thương Ly Yên một hồi sắc mặt cay hồng, cô sờ sờ lỗ mũi, đeo ba lô lên lưng, đi ra ngoài.

Xem ra giữa Lam Huệ Tâm và Ngã tư Trần không đơn thuần……

Cô không thể ở lại chỗ này, sẽ quấy rầy bạn họ! Nhưng mà, chẳng lẽ cô muốn ở đầu đường xó chợ sao?

Thương Ly Yên đi trên đường, nhìn bóng đèn neon sáng lấp lánh, bóng đêm cực đẹp, cô lại không có lòng dạ nào thưởng thức.

Xem ra cô nên tìm nhà trọ ngủ qua đêm.

Cô một mình bước đi, ủ rũ cúi đầu.

Đường Ngữ Thi có chồng, Lam Huệ Tâm cũng có bạn, chỉ còn lại một mình cô cô đơn.

Chân cô đi đến mức mệt mỏi tê rần, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển quảng cáo rực rỡ muôn màu, cô cảm thấy trước mặt đột nhiên lóe lên.

Kỳ quái!

Cô có thể thấy mặt Tĩnh Phi Phàm rất tức giận, còn gần ngay trước mắt.

Tại sao cô lại nghĩ đến hắn? Thương Ly Yên lắc lắc đầu, nháy mắt mấy cái.

Giống y như người thật. Cô sờ mặt của hắn, lại còn có cả nhiệt độ…….

A! Cô chợt lùi về sau mấy bước, bộ dáng giống như gặp quỷ.

“Thương Ly Yên, cô muốn đi đâu?” Giọng nói của Tĩnh Phi Phàm giống như ma quỷ làm cho cô toàn thân chảy mồ hôi lạnh.

Hắn là thật, không phải cô tưởng tượng.

“Tôi…….Tôi…….” Giọng nói của cô trở nên yếu ớt, ánh mắt không dám nhìn tới hắn, xoay người liền muốn chạy trốn.

TĨnh Phi Phàm tóm lấy tay cô “Đi, về nhà!”

Cách đó không xa, tài xế đang dừng xe ở bên đường đợi hắn.

Cô lại dám trốn nhà! Nều không phải là người giám sát ở bên người cô phát hiện có chút không bình thường lập tức báo cho hắn, chỉ sợ lúc hắn về nhà sẽ không phát hiện kịp.

“Không muốn, tôi không muốn về nhà, đó không phải là nhà của tôi.”

“Là nhà của cô! Cô quên tôi là người giám hộ của cô sao? Cô lại dám trốn khỏi nhà, trở về tôi nhất định sẽ đánh mông cô!” Tĩnh Phi Phàm nhét cô ngồi vào ghế sau, hắn đi theo lên xe, hơn nữa bảo tài xế lái xe.

“Chú dám?” Thương Ly Yên xấu hổ la to.

“Cô có thể đợi xem?” Ánh mắt Tĩnh Phi Phàm trở nên tà mị, bức người.

“Tôi Không muốn, tôi không muốn” Ngoài cửa xe phong cảnh lần lượt hiện ra rồi biến mất, Thương Ly Yên giống như vừa thấy được tự do vừa mới đạt được nhanh chóng biến mất.

“Không cần sự cho phép của cô” Tĩnh Phi Phàm kiên định nói.

Thương Ly Yên nhìn chằm chằm hắn “Chú dám đánh tôi một chút xem, tôi nhất định sẽ hận chú, hận chú…….”

Hắn lạnh lùng nhìn cô, quay xuống nói “Sau khi về nhà cô biết tôi có dám hay không!”

Vừa vào phòng khách, Thương Ly Yên liền coi Tĩnh Phi Phàm giống như cầm thú.

“Không, chú đừng đi qua đây…….”

“Cô sợ tôi dánh mông cô?” Hắn khẽ nâng lông mày, cười như không cười cảm giác như tà ác hơn.

“Đúng! Không…….Không phải…….” Thương Ly Yên hai tay đặt sau mông, một lát lại đặt trước đùi, thủy chung nắm chặt tay khẩn trương bất an.

“Chỉ cần cô đáp ứng tôi về sau không trốn nhà, lần này tôi sẽ không đánh mông cô.”

Thương Ly yên đề phòng nhìn chằm chằm hắn đang nói, nửa tin nửa ngờ đối với lời nói của hắn, không biết nên tin tưởng hay không.

Tĩnh Phi Phàm sắc mặt hơi trầm xuống “Cô không đồng ý sao?”

Thương Ly Yên chỉ nhìn hắn, hắn cũng không trả lời.

Hắn đem vẻ mặt thâm trầm của cô hiều rằng cô không đồng ý, vẻ mặt xem ra hết sức không vui.

“Chú….Chú làm…….làm cái gì?” Cô nuốt một ngụm nước bọt, đầu gối khẽ run.

“Cô nghĩ sao?” Ánh mắt tà nịnh của hắn thoạt nhìn vô cùng nguy hiểm.

Một hai ba…….Bắt đầu chạy, chạy về phòng đi! Thương Ly Yên trong lòng thầm nghĩ sau đó nhấc chân chạy như điên.

Tĩnh Phi Phàm tựa như mèo vờn chuột, không tính ngay lập tức bắt cô, chỉ là giữ khoảng cách nhất định cùng cô, đợi đến khi cô chạy vào trong phòng chuẩn bị đóng cửa thì hắn nhảy một bước, dùng lực ở hai cánh tay ngăn cửa lại, Thương Ly Yên bị tác động ngược lại bắn đến giường, đυ.ng đến thành giường, đầu óc choáng váng.

Cô một tay giữ đầu, một tay day day thái dương, đợi cho tầm mắt nhìn rõ rang, nhìn thấy hắn khóa cửa lại, xoay người ánh mắt quét qua toàn thân cô.

Đây là ánh mắt tinh khiết của đàn ông, nóng đến nỗi làm cho toàn thân cô nóng lên, khiến đáy lòng cô run lên.

Hắn từng bước từng bước đi về phía cô, cô kinh sợ lùi về phía sau, lùi đến góc giường, đem mình cuộc thành một cục, không nhịn được co rúm lại.

“Chú……Không cần……Không cần tới…….”

Hắn không nói một câu vẫn nhìn cô chăm chú.

Trái tim cô đập loạn nhịp, hô hấp trở nên gấp gáp.

Hắn chậm rãi đến gần cô, tim của cô không ngừng tăng nhanh, trong đầu nhất thời cảm thấy thiếu dưỡng khí.

“Không!” Hắn bắt được tay cô, làm cho mắt cô trợn to, thiếu chút nữa thét chói tai.

Động tác lưu loát của hắn khiến cô rơi vào trong ngực hắn, giống như con bướm bị mắc vào mạng nhện, không thể động đậy.

“Đồng ý với tôi, về sau không rời khỏi cái nhà này.”

“Tôi đã tròn mười tám tuổi, có thể tự bảo vệ mình, không cần người giám hộ nữa,”

“Cô nói cô không cần tôi, không thể nào! Cô không thể thoát khỏi tôi đâu.”

Tĩnh Phi Phàm đem thân thể của cô lộn lại, để cho chiếc mông xinh đẹp của cô giơ cao đối mặt với hắn.

Tư thế như vậy làm cho cô ngượng ngùng sợ hãi.

“Không cần…….” Hai tay hai chân của cô không ngừng giãy dụa, giống như con cá thiếu nước đang vùng vẫy giãy chết.

“Cô không ngoan, không ngoan phải bị xử phạt.” Bàn tay màu đồng của Tĩnh Phi Phàm hướng cái mông của cô đánh xuống.

Thương Ly Yên hốc mắt lập tức tràn đầy nước mắt, nàng vừa khóc vừa la “Tôi hận chú…….Tôi hận chú…….”

Lớn như vậy, chưa từng bị ai đánh vào mông, hôm nay hắn trên danh nghĩa người giám hộ đánh cô.

Cô không phục, vô cùng không phục.

Tay của hắn còn đặt trên nhũ hoa co dãn của cô, vừa thấy mặt cô nhìn hắn, trên mặt đầy nước mắt xấu hổ, cả người hắn liền ngẩn ra.

Cô khóc nhìn thật mê người…….

Thương Ly Yên dùng dùng đôi mắt xinh đẹp đầy nước mắt nhìn hắn, cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay trên nhũ hoa, cô khẽ kêu một tiếng “Sắc lang.”

Khuôn mặt hắn đầy hứng thú, theo bản năng thu lại ngón tay, nhẹ nhàng xoa bóp.

Cô hốt hoảng kêu lên, thân hình như rắn nước không ngừng uốn qua uốn lại, lại không thể thoát khỏi bàn tay như có lực hút của hắn

Tay của hắn không ngừng vuốt ve cái mông tròn của cô, thỉnh thoảng bóp mạnh, thỉnh thoảng lấy ngón tay dài vuốt nhẹ, cô không ngừng giãy dụa, lại càng cỗ vũ hắn tiếp tục trêu đùa.

Cô muốn không chú ý, nhưng thật là khó……Cô khá nhạy cảm trước sự trêu chọc của hắn.

Cảm giác tê liệt mãnh liệt làm cô thấy thỏa mãn, âm thanh nức nở từ trong miệng bật ra.

Tĩnh Phi Phàm đè xuống đôi môi cô, hắn mở ra đôi môi cô, làm cho hắn càn khuấy bừa bãi trong khoang miệng cô, hút lấy chất lỏng ngọt ngào của cô, thưởng thức sự mềm mại từng góc trong khoang miệng cô.

Thêm Bình Luận