Người Giám Hộ Tà Ma

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Liệt Nam Truy Tập Lệnh Hệ Liệt
Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô chỉ biết đến người đàn ông đó là người giám hộ cho cô. Hắn ta là một côn người rất tàn ác, mọi việc cô làm lúc nào cũng không vừa lòng  …
Xem Thêm

Hắn đường đường là một người đàn ông đầy hấp hẫn nhưng lại kém hơn một cuộc thi đấu nhỏ.

Cô cũng là không thật lòng yêu hắn sao?

Tim của hắn thật là đau giống như bị một cái búa bổ trúng đầu, đang chậm rãi vỡ thành hai mảnh…….

“Nếu như đây là điều em muốn, anh có thể dừng lại hoàn toàn quyền giám hộ em.”

Thương Ly Yên ngước mắt, nhìn vào sâu trong mắt hắn, cô kinh hoảng, khuôn mặt nhìn chăm chú không sót gì.

“Không! Em không muốn anh tách ra! Em không muốn, chết em cũng không muốn!” Cô ôm chặt lấy hắn, giống như người sắp chết đuối vớ được bè gỗ nhất định không buông.

Tĩnh Phi Phàm mê hoặc “Đây không phải là điều em muốn sao?”

“Không, em sai rồi!” Thương Ly Yên ngực nặng trĩu, hô hấp cũng trở nên khó khăn “Cuộc tranh tài cũng không bằng vị trí của anh ở trong lòng em!”

Hắn nở nụ cười dương dương đắc ý “Biết là tốt rồi.”

Thương Ly Yên thận trọng nhìn hắn “Anh…..Sẽ không dừng lại quyên giám hộ đối với em chứ?”

Tĩnh Phi Phàm vẻ mặt nặng nề, thận trọng nói “Anh sẽ!”

Nước mắt trong suốt của cô không tự chủ được rơi xuống, lớn như hạt đậu đến tan nát cõi lòng.

“Không phải như em nghĩ.”

Cô chớp chớp hai mắt đẫm lệ, điềm đạm đáng yêu, bởi vì đau lòng mà không chú ý đến chăn mỏng đã bị kéo xuống.

Tĩnh Phi Phàm lầu bầu nơi cổ họng một tiếng, mặc dù trên thân thể cô đã có vô số dấu vết yêu thương, nhưng cô vẫn dễ dàng khơi dậy ham muốn du͙© vọиɠ của hắn.

“Ly Yên, anh không cần làm người giám hộ của em nữa.”

Cô thở dốc vì kinh ngạc, sắc mặt trắng bệch, lời của hắn là có ý gì?

Đôi mắt đầy lo lắng của cô nhìn vẻ mặt đầy nghiêm túc của hắn, cô không dám để mình ôm hy vọng quá lớn, cũng cố gắng không để cho tình cảm xâm nhập quá nhiều vào trong đầu, ảnh hưởng tâm tình của mình.

“Mặc dù anh không làm người giám hộ của em nữa, nhưng em không cần sợ hãi.” Hắn nhạy cảm nhận thấy sự bất an cùng với sợ hãi của cô, hắn nắm đầu vai cô “Anh muốn em kết hôn với anh, trở thành vợ của anh.”

Cô không dám tin nhìn vào mắt hắn, giật mình khi nhìn thấy sự chân tình cùng tình yêu thương trong đôi mắt kia, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt hồng.

“Em đối với anh rất quan trọng, anh rất cần em!”

Tĩnh Phi Phàm xoay người đè cô xuống, cô cảm nhận được nam căn của hắn ở hoa tâm của cô nên cô không dám làm bất kỳ phản ứng nào.

“Gọi anh Tĩnh.”

“Tĩnh…….Uhm.” Hắn đã đâm thẳng vào hoa tâm của cô, hoạt động ở giữa hoa tâm của cô…….

Trong đầu Thương Ly Yên đã không còn thỏa thuận lừa đàn ông với bạn tốt, cô chỉ muốn người đàn ông trước mặt này, không có bất kỳ chuyện gì quan trọng hơn việc hắn yêu cô.

Thương Ly Yên hít thở thật sâu, vẫn là không cách nào thoát khỏi cảm xúc lo sợ cùng bất an.

Tĩnh Phi Phàm cầm tay cô, cùng cô đứng trước một cánh cửa lớn “Ly Yên, dù trời có sập xuống, anh cũng sẽ chống giúp em.”

“Nhưng mà, đó không phải ai khác…….Đó là ba của anh!”

“Em không cần lo lắng, ba sẽ rất vui khi nhìn thấy em.”

“Em…….Em sợ.”

“Em xem ba anh như yêu ma quỷ quái sao? Hay là em sợ mình dáng dấp xấu, không dám thấy ba chồng tương lai đây?”

“Anh! Em không có xấu xí được hay không?” Cô tức giận nhăn mặt.

Ánh mắt hắn rực lửa “Anh sẽ không để em bị uất ức, anh chỉ muốn đưa em đến giới thiệu với ba, để cho ba chấp nhận chúng ta. Ly Yên, chuyện kết hôn của chúng ta, em cũng không cần quá lo lắng, ba anh có cuộc sống riêng, mặc dù về sau có thể ông không đi được, anh cũng sẽ không để cho em khổ cực, anh sẽ gánh vác trách nhiệm chăm sóc ông, em chỉ cần hưởng cuộc sống hạnh phúc của chúng ta là được.”

“Việc này…….Em cũng không muốn nghĩ xa như vậy…….”

Hắn sờ sờ đầu của cô “Yêu là chuyện của hai người, kết hôn là chuyện của hai nhà, chẳng qua đó là trách nhiệm của anh, anh chỉ có một người ba để chăm sóc, anh hiểu rõ những phụ nữ sau khi kết hôn đều sợ phải chăm sóc ba mẹ chồng, về điểm này, anh sẽ không gây áp lực cho em, khi ba anh đến tuổi già, anh sẽ tự mình chăm sóc cho ông, mà em, chỉ cần làm cô vợ ngoan của anh thôi.”

Thương Ly Yên đối với hắn nở cụ cười,chủ động nắm chặt tay hắn.

“Tĩnh, em muốn sống cuộc sống chỉ có hai người chúng ta, nhưng em cũng không đồng ý đem ba anh bỏ ra ngoài. Đợi đến khi chúng ta có con hoặc là ba về hưu, chúng ta liền đưa ba về ở cùng, anh nói có được hay không?”

“Ly Yên…….” Tĩnh Phi Phàm chấn kinh.

“Tại sao lại nhìn em? Em nói sai rồi sao?” Thương Ly Yên bưng mặt, bộ dạng luống cuống.

“Em nói rất hay, em thật sự nghĩ như vậy sao?”

“Uhm.”

“Em cùng các cô gái bình thường không giống nhau, anh thật sự có con mắt tinh đời!” Hắn ôm chặt cô, ngay lập tức muốn nhiệt liệt ôm hôn cô.

Thương Ly Yên nhanh quay đầu đi, lấy tay che trước mặt, làm cho hắn hôn lên tay cô.

Hắn cố ý duỗi lưỡi liếʍ liếʍ, hại cô sợ tới mức nhanh chóng rút tay về “Anh…….”

Tâm tình của hắn rung động, vẻ mặt tà nịnh.

Biểu hiện kia chính là chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ, Thương Ly Yên hết nhìn đông rồi nhìn tây, đối với hắn khoát tay “Bây giờ không được! Chỗ này cũng không được!”

Trong mắt hắn thoáng hiện lên tà niệm, chỉ chỉ cửa chính “Chúng ta làm ở trước cửa chính, nếu như ba anh đi ra ngoài, vậy không cần vào rồi.”

“Không cần!” Cô quả quyết cự tuyệt “Không nên nói giỡn!”

Hai tay hắn thả lỏng “Được rồi! Bị em nhìn thấy. Bất quá ít nhất em không lo lắng đề phòng nữa. Chúng ta có thể vào được chưa?”

“Tĩnh…….” Cô xoắn xoắn đôi tay.

“Cũng đã đến rồi, em yên tâm.”

Cô gật đầu một cái, lúc hắn đang muốn mở cửa, cửa tự động mở ra.

Ba Tĩnh Phi Phàm nở nụ cười ôn hòa đi ra “Hai đứa mỏi chân chưa? Ba đã chuẩn bị sẵn trái cây với nước trong tủ lạnh rồi, mau vào đi!”

Thương Ly Yên cảm thấy không hiểu “Làm sao ông ấy biết cô cùng Tĩnh Phi Phàm tới?”

Tĩnh Phi Phàm nhìn cô lắc đầu, như muốn nói hắn không có gọi điện thông báo bọn họ đến.

Cũng đúng! Hắn vẫn ở cùng một chỗ với cô, trừ tối ngày hôm qua nói chuyện điện thoại ra, hắn không có gọi điện thoại.

Như vậy thật kỳ lạ, chẳng lẽ ba Tĩnh Phi Phàm thần thông quảng diệu có thể biết trước mọi việc? Thương Ly Yên buồn bực không hiểu.

Tĩnh Phi Phàm cười cười.

“Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?” Cô cứ cảm giác như mình bị lừa gạt.

Tĩnh Phi Phàm đầu tiên là cười thần bí, thấy mặt cô biến sắc, chỉ lên camera phía sau cô, sau đó nhẹ nói bên tai cô “Ngoại trừ có thể thấy em ra còn có thể nghe thấy giọng nói của em, ba anh ở bên trong cũng đã nghe thấy đủ rồi.”

Thương Ly Yên cảm thấy xấy hổ, trừng mắt nhìn hắn một cái “Tại sao anh không nói sớm?”

“Anh quên.” Hắn giả bộ ngu, đi trước một bước vào trong nhà.

Thương Ly Yên thật muốn quay đầu đi, nhưng như vậy quá trẻ con rồi.

Cô nhớ lại những lời vừa mới nói, cô không nói sai điều gì chứ?

Cô chậm chạp vào nhà, ngồi ngay ngắn trên ghế salon, không dám cựa quậy.

Ấn tượng đầu tiên của ba Tĩnh Phi Phàm với Thương Ly Yên rất tốt, ra hiệu bằng ánh mắt với Tĩnh Phi Phàm, ý bảo hắn mau mau lấy cô bé này về nhà.

Thương Ly Yên nhìn cha con bọn họ ném ánh mắt qua lại không hiểu, chỉ cảm thấy thẩn kinh căng thẳng, làm cho cô cảm giác như đang ngồi trên bàn chông.

Cuối cùng, cô không chịu nổi, quát to một tiếng “Con xin hai người, đừng làm nhiều ám hiệu như vậy trước mặt con có được hay không? Con là người cũng có cảm nhận, làm ơn đừng làm cho con suy nghĩ lung tung.”

Ba Tĩnh Phi Phàm hơi ngạc nhiên, sau đó gật đầu một cái “Phi Phàm com biết ý của ba.”

Tĩnh Phi Phàm gật đầu một cái

“Người già hay ngủ trưa, ta lên lầu trước, các con ngồi nói chuyện.”

Thêm Bình Luận