Người Giám Hộ Tà Ma

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Liệt Nam Truy Tập Lệnh Hệ Liệt
Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô chỉ biết đến người đàn ông đó là người giám hộ cho cô. Hắn ta là một côn người rất tàn ác, mọi việc cô làm lúc nào cũng không vừa lòng  …
Xem Thêm

Hắn là một người đàn ông bình thường, cũng đã có rất nhiều kinh nghiện trong tìиɧ ɖu͙©, hắn hiểu được, Thương Ly Yên là hàng cao cấp.

Vòng khói lượn lờ bay lên không trung rồi tan ra, tim của hắn lại như lọt vào trong sương mù, không cách nào tìm được lối ra.

Chợt, hắn đem thuốc lá dập tắt.

Hắn biết Thương Ly Yên là người phụ nữ không nên đυ.ng đến.

Chỉ là, tìиɧ ɖu͙© cũng không phải lý trí mà hắn có thể khống chế.

Hắn phát hiện, hắn thật không nên chứa chấp cô, nhất là khi hắn là người giám hộ của cô, hắn tuyệt đối không xứng, thậm chí, hắn căn bản cũng không có tư cách đó.

Hắn đối với Hạ Trầm trầm chỉ là một đoạn tình đã qua mãi vẫn không thể xóa bỏ, cho nên, cũng sẽ có lúc khó tránh khỏi hắn ghen tỵ vì Thương Ly Yên chiếm đoạt Hạ Trầm Trầm, nếu không phải là vì sự tồn tại của cô, Hạ Trầm Trầm còn có thể đối với hắn hỏi han ân cần, nhưng khi cô vừa xuất hiện, đem không khí hài hòa giữa hắn cùng Hạ Trầm Trầm phá hư.

Cô nhóc này, luôn cho là hắn sẽ đoạt đi mẹ của cô.

Kết quả thế nào? Mẹ của cô bị thượng đế cướp đi, hai người bọn họ cũng không chiếm được nụ cười dịu dàng cùng những lời quan tâm của cô.

Chỉ là, hắn may mắn hơn một chút, hắn có thể nhìn cô, từ cô hắn có thể nhìn thấy khuông mặt giống như Hạ Trầm Trầm, có thể nhớ lại những khoảnh khắc ấm áp đã từng trải qua cùng Hạ Trầm Trầm.

Vậy mà, hắn không có cách nào thoát khỏi những sức quyến rũ phong tình không tự chủ phát ra từ toàn thân của cô, thường có những ý nghĩ mà không nên có đối với cô.

Mà cũng có thể là do hắn nhìn khuôn mặt của cô quá lâu khiến cho cô trở nên phòng bị với hắn cũng là chuyện đương nhiên.

Thật ra thì, từ ngày đầu tiên khi cô bắt đầu sống chung với hắn, hắn phát hiện ra mình không cách nào xem cô như là một học sinh cấp hai.

Hắn đối với cô có tìиɧ ɖu͙©, chỉ một điểm này cũng đủ khiến cho hắn cảm thấy chán ghét bản thân.

Vốn là hắn nghĩ có thể thấy được bóng dáng của Hạ Trầm Trầm từ cô, mới có thể làm cho cảm giác không giống nhau, nhưng là, hắn càng ngày càng phát hiện ra cô cùng Hạ Trầm Trầm có nhiều điểm khác nhau, cá tính của cô yêu ghét rõ ràng, không giống với Hạ Trầm Trầm tính tình ôn hòa, cô có tính độc lập, không giống với Hạ Trầm Trầm cần phải phụ thuộc vào người đàn ông mói có thể sinh tồn……Mặc dù Thương Ly Yên là con gái Hạ Trầm Trầm, nhưng hai người bọn họ ngoại trừ có vẻ bề ngoài giống nhau, nhìn kỹ, tính cách của các cô không giống nhau, Thương Ly Yên thậm chí còn đẹp hơn cả mẹ.

Hắn có thể rõ ràng phân biệt hai người khiến cho hắn không khỏi kinh sợ.

Thương Ly Yên cũng không phải là bóng dáng của Hạ Trầm Trầm, cô là một thân thể độc lập, là một người so với Hạ Trầm Trầm càng khó làm người ta có thể quên.

Tuổi của cô so với vẻ bề ngoài của cô khác xa nhau, nếu chỉ nhìn vẻ bên ngoài của cô sẽ cho rằng cô là một cô gái thế kỷ hai mươi đầy mới mẻ, nhưng sự thật lại không như vậy, cô vẫn đang là học sinh cấp hai, còn là một đứa trẻ thuần khiết.

Tĩnh Phi Phàm chỉ là nghĩ mình bởi vì hiện tượng sinh lý của mình mà cảm thấy xấu hổ.

Vì vậy hắn tìm phụ nữ bổ sung nhu cầu sinh lý của hắn.

Để tránh cho hắn vì xúc động mà ra tay với Thương Ly Yên, hắn không muốn về sau can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô, cũng không vì cô mà trả giá bất cứ điều gì, nhiều lắm là, hắn chỉ đánh một bộ chìa khóa cho cô, để cho cô có chỗ ở, mà tiền tiêu vặt của cô, đều là tài sản mà cha mẹ cô để lại, cô cũng không muốn đưa tay lấy tiền của hắn, coi như hắn chủ động cấp cho cô, cô cũng không muốn lấy.

Bọn họ mặc dù cùng sống chung dưới một mái nhà, nhưng mà cơ hội gặp mặt cũng không nhiều.

Tính toán thời gian, cô đã ở được nửa năm, nhưng đối với hắn hiểu biết về tâm tình của cô cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.

Công việc cùng phụ nữ hấp thu toàn bộ tinh lực của hắn, nói thật ra, bọn họ không can thiệp vào cuộc sống của nhau, hắn không hiểu nhiều về cô, cô cũng như hắn hiểu biết rất ít về hắn.

Chỉ là một chút cô cũng không biết.

Giờ giấc sinh hoạt của cô hắn đều phái người lén quan sát, hơn nữa yêu cầu đối phương phải tùy theo thời cơ hồi báo cho hắn, vì vậy, ngoại trừ không biết cô đang suy nghĩ gì ra, cuộc sống, công việc cũng như mọi thứ liên quan đến cô hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, nháy mắt liền có thể hiểu được, tùy cơ ứng biến.

Thương Ly Yên đã thích ứng với việc ở trong nhà Tĩnh Phi Phàm. Ban ngày, cô sẽ rời khỏi nhà trước nửa tiếng để đi đến trạm xe buýt gần nhà rồi ngồi xe lửa sau đó lại chuyển tiếp một trạm xe buýt nữa để đến trường, mà cô đều ở trên xe ăn sáng. Sau khi tan học, cô cũng là ngồi ba trạm xe rồi mua bữa ăn tối quay trở về nhà. Trước khi cô rời khỏi nhà, hắn còn chưa dậy, sau khi cô quay về, hắn cũng chưa có về nhà. Cô còn phải làm bài tập, hắn cũng có công việc của hắn, cảm giác giống như hắn là một người bận rộn, mà công việc của hắn quan trọng như thế nào. Nói thật thì cô cũng không rõ lắm. Thương Ly Yên lắc lắc đầu. Chuyên của hắn, cô căn bản không cần phải để ý.

Thậm chí cô còn hoài nghi, hắn tự nguyện làm người giám hộ của cô là còn có ý đồ khác.

Tuy nhiên, cô là cô, cô không muốn phải mang bóng dáng hay hình ảnh của mẹ.

Mà hắn, cũng đừng mơ tưởng sẽ chiến được thân thể của cô.

Thương Ly Yên từ cửa hàng bánh ngọt quay trở về với chiếc bánh kem cao mười lăm centimet.

Hôm nay cô chính thức tròn mười tám tuổi.

Những năm trước, vào ngày này, ba của cô sẽ mua quà tặng cho cô, mẹ của cô sẽ đích thân làm những món bánh ngọt mà cô thích ăn nhất, phía trên đều là những trang trí đáng yêu nhất mà mẹ cô tự thiết kế. Sau đó cả nhà ba người sẽ vây quanh bàn ăn được thắp sáng bởi những ngọn nến, cùng cô hát chúc mừng sinh nhật đầy vui vẻ.

Cảnh tượng ấm áp hạnh phúc như vậy, cô không còn có cơ hội thắp lại giấc mơ cũ rồi.

Thương Ly Yên nhìn căn phòng trống không, chỉ có một mình cô cô đơn ở trong phòng mừng sinh nhật, những giọt nước mắt tràn đầy quanh hốc mắt.

Cô rất nhớ ba mẹ của cô, nhưng mà bọn họ đã không còn nữa, bọn họ bỏ lại cô một người không nơi nương tựa, không biết đi về đâu…..

Cô tự mình thổi tắt nến, miệng khẽ ước ba diều ước.

“Tôi hi cọng ba ở bên cạnh tôi.”

“Tôi hi vọng mẹ sẽ cùng tôi tổ chức tiệc sinh nhật.”

“Tôi hi vọng Tĩnh Phi Phàm sẽ nhớ sinh nhật của tôi.”

Lớn tiếng nói xong điều ước thứ ba, cô cả người kinh ngạc.

Không biết bắt đầu từ khi nào cô đã coi hắn như “người nhà” rồi.

Hai tâm nguyện đầu cô biết là không thể nào thực hiện được, chỉ có điều ước thứ ba ở trong lòng cô vừa mong đợi nhưng cũng sợ sẽ bị tổn thương.

Bởi vì hiện tại cô cảm thấy rất bàng hoàng, rất cần có người ở bên cạnh, cho nên mới phải nhắc tới hắn, cô đối với hắn không có tình cảm gì. Bởi vì, người mà hắn thích cũng không phải là cô, cô lại càng không thích hắn.

Cô tự mình cắt bánh ngọt, miệng lẩm bẩm nói: “Này một phần cho ba, này một phần cho mẹ, này một phần cho……Tĩnh Phi Phàm……Cuối cùng một phần cho mình.”

Thương Ly Yên một mình yên lặng ăn bánh kem, nước mắt từ từ lăn xuống, đem nước mắt cùng với bánh kem ăn hết.

Một mình cô không nơi nương tựa, rất cô đơn.

Cô vùi đầu vào giữa hai chân, nước mắt im lặng rơi xuống.

Tĩnh Phi Phàm làm việc tới hơn ba giờ chiều thì mới chợt nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Thương Ly Yên.

Hắn nghĩ muốn làm gì đó nhưng lại không biết nên làm gì, trong lòng cảm thấy có chút băn khoăn.

Chỉ là, hôm nay hắn có mấy hội nghị quan trọng cần thảo luận cùng với quản lý các ngành, hắn không thể hủy bỏ, hắn thật vất vả mới thăng lên chức giám đốc kinh doanh, nếu làm không tốt sẽ có những kẻ tiểu nhân ganh ghét chuyện bé xé ra to mà bị giáng chức.

Thêm Bình Luận