Chương 4

Tôi bối rối ngẩng đầu lên, liếc nhìn đã thấy khuôn mặt có phần méo mó của trưởng thôn.

Phía sau lão ta, dân làng đã tụ tập thành một vòng tròn, trong đó cả cha mẹ của Khương Tiểu Đóa, tất cả bọn họ đều giống nhau mang theo bộ dạng quái dị.

"Khương Tiểu Đóa, cô không sợ sao?"

Trưởng thôn hít một hơi, nghiến răng nghiến lợi hỏi.

Tại sao phải sợ? Đêm qua tôi hưng phấn đến nỗi không thể ngủ được!

Tôi lục lại trí nhớ của Khương Tiểu Đóa một lần nữa, cuối cùng cũng tìm được câu trả lời.

Theo lệ làng, khi tế phẩm được trói đưa lên đàn tế phải đảm bảo tế phẩm vẫn còn tỉnh táo, không được hôn mê ngất xỉu, càng không thể chết trước được.

Bằng cách này, khi cái chết đến, người hiến tế thường rơi vào trạng thái hoảng loạn và tuyệt vọng.

Những dao động mạnh mẽ trong cảm xúc sẽ không ngừng kí©h thí©ɧ não bộ, khiến não bộ ngon miệng hơn, sẽ càng làm cho thần minh hài lòng hơn.



Ồ, những con người này vẫn chưa biết thần minh đã chết nhỉ.

Tôi mỉm cười ngọt ngào với trưởng thôn: “Tôi không sợ, trưởng thôn, xin hãy làm đi.”

Trước đây, khi ở gần các vị thần, tôi không cần phải biểu lộ bất cứ cảm xúc gì thì đương nhiên cũng không cần phải cười.

Bởi vì vậy nên tôi không biết trong mắt dân làng, nụ cười của tôi mang đầy tà khí, không giống một người đang sống chút nào.

Trưởng thôn sắc mặt tái nhợt, lão ta bất chấp tất cả gầm lên.

"Trảm tế phẩm!"

“Thanh thép vô tình” đến bất ngờ mang theo cơn gió mùa hè nóng bức.

Nó hôn nhẹ lên cổ tôi.

Một tiếng “bùm”, đầu tôi theo tiếng động rồi rơi xuống lăn hai vòng trên mặt đất, khuôn mặt phủ chu sa hướng lên trên, mắt nhìn thẳng vào mặt trời.

Toàn bộ đàn tế hoàn toàn rơi vào im lặng.

Không một ai dám nói câu nào, thậm chí cả cử động cũng không dám.

Bởi vì họ kinh ngạc phát hiện ra mặc dù đầu tôi đã rơi xuống nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra từ cổ tôi.

Bọn họ không hề biết việc tôi đã từng là thần nữ, càng không biết rằng dù tôi đã trốn đến nhân gian nhưng thần lực của tôi vẫn còn đó, việc phong bế miệng vết thương để không chảy máu nữa đối với tôi là việc dễ như trở bàn tay.

Dù sao thì mất đầu cũng không sao, nhưng nếu mất quá nhiều máu thì sau này việc khống chế cơ thể sẽ rất bất tiện.

Trưởng thôn bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng, lau mặt, trầm giọng nói: "Mau đem đầu chôn xuống hố, đỉnh đầu xoay về hướng đông, mặt úp xuống, nhanh lên!"

Có lẽ bọn họ cảm thấy tôi quá tà ác, vì thế hành động của dân làng rất nhanh chóng nên chỉ trong chốc lát, đầu tôi đã bị vùi sâu trong lớp đất nâu đỏ.