Chương 6

"Anh ơi, em sẽ cùng anh đến ở căn nhà mới!"

Cả người Khương Đào run như cầy sấy, sợ đến mức không nói nên lời.

Bởi vì đã đợi một lúc vẫn không nhận được phản hồi của hắn nên tôi có chút sốt ruột, đang định đưa tay xách hắn lên thì đột nhiên cảm thấy sau lưng có một cơn gió nổi lên.

Bố Khương cầm theo một con dao gϊếŧ heo chém tôi một cách hung ác: “Đúng là cái thứ bồi táng đen đủi, lúc còn sống đã không nghe lời, đến chết cũng khiến người sống không được yên ổn! Tao sẽ chặt mày thành từng mảnh, để xem mày còn có thể giả thần giả quỷ được không!”

Lưỡi dao dính đầy mỡ lợn chém vào vai tôi mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, trong chớp mắt, cánh tay phải của tôi đã bị chặt đứt rồi rơi thẳng xuống đất.

Cha Khương nở một nụ cười nham hiểm đầy dữ tợn, rồi dùng hết sức lực đem lưỡi dao dính đầy máu hướng về phía tôi chém lung tung.

Chỉ trong chốc lát, bàn tay, cánh tay, bàn chân, lục phủ ngũ tạc... phần thịt còn sót lại cùng với máu vương vãi trên mặt đất, cha Khương thở hổn hển, hai mắt đỏ ngầu.

"Bây giờ tao sẽ chuẩn bị đem mày đi thiêu, xem mày tiếp tục gây phiền phức như thế nào!"

Ông ta vứt con dao sang một bên, lấy một chiếc túi da rắn tới, đang định bỏ thi thể tôi vào đó, nhìn thoáng qua liền sững sờ tại chỗ như bị sét đánh.

Dưới cái nhìn cực kỳ hoảng sợ của ông ta, thì các bộ phận cơ thể đang bay loạn khắp nơi của tôi nhanh chóng kết hợp lại với nhau, máu từ trong không khí chảy ngược trở lại cơ thể tôi qua các khớp của từng bộ phận.

Các vết chém giữa các bộ phận cũng đang được phục hồi như cũ với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.

Sau khi cơ thể đã hoàn toàn ổn định, tôi quay cái cổ trống rỗng đáng nhẽ phải có thêm đầu nhìn về phía cha Khương với giọng điệu đầy tò mò.

"Cha đang muốn cùng con chơi trò chơi sao?

"Liệu có phải bây giờ đến lượt tôi chém ông hay không?"

Ông ta dường như bị đóng băng trên mặt đất, cả người không thể động đậy.

Nếu một thi thể không đầu xuất hiện trước mặt ông ta, thì ông ta còn có thể tự an ủi chính mình rằng đó chính là oan hồn của Khương Tiểu Đóa vẫn chưa tiêu tan, nên xuất hiện ở đây để làm điều bậy bạ.

Nhưng khi nhìn những bộ phận của cơ thể vương vãi trên đất được tập hợp lại ngay trước mặt ông ta thì cuối cùng ông ta cũng không thể lừa dối chính mình được nữa.

Trong ánh mắt tuyệt vọng lại hèn mọn cầu xin của ông ta, tôi nhặt con dao gϊếŧ lợn kia rồi chém lên người ông ta không chút do dự.

"Đã là trò chơi, không phải ông chém tôi bao nhiêu lần, thì tôi chém lại ông từng ấy lần sao?"