Chương 9

"Ngay cả quần áo cũng không muốn giặt thì nuôi một đứa con gái lười biếng như mày để làm gì? Nếu không cho mày bài học thì mày định trèo lên đầu tao có phải không?"

Quần áo trên người ướt đẫm, dính chặt vào người, xuyên qua cổng sân, Chu Nguyên cùng mấy gã lưu manh khác nhìn theo cười ha hả, không quên trêu chọc Khương Đào: “Đào tử thật là hào phóng, làm cho anh em nhìn thật đã con mắt.”

Một kẻ thích sạch sẽ như vậy, mà bây giờ lại quỳ dưới đất vì chính bản thân mình rồi khóc lóc thảm thiết cầu xin sự thương xót, như thể hắn ta thậm chí còn không nhận ra rằng thứ bẩn thỉu mà hắn vừa phun ra đã dính đầy trên người.

Thật kỳ lạ nha, đầu tôi vùi trong đất cũng không nói nên lời.

Trong trí nhớ của Khương Tiểu Đào, thì người anh trai này luôn tỏ ra xa cách, thậm chí còn cực kỳ vô tình.

Ai mà ngờ được lại có ngày hắn ta có thể hèn hạ như một con chó.

Từ trong l*иg ngực phát ra vài tiếng cười nhẹ: “Không sao đâu, dù sao chúng ta cũng là anh em, sao em có thể tính toán với anh trai mình được?”

Hắn ta ngồi bệt xuống đất, quần áo ướt đẫm mồ hôi, như vừa được vớt lên khỏi mặt nước, nhưng trên mặt vẫn lộ ra niềm vui sống sót sau thảm họa.

Nhưng hắn ta không hề biết, giờ phút này đầu tôi đang được chôn dưới móng của công trình, khóe môi đang dần nở ra một nụ cười.

Đó là một nụ cười cưc kỳ ác ý, cực kỳ tàn khốc.

Ăn cơm xong, tôi nằm trong phòng của Khương Tiểu Đóa để nghỉ ngơi, xuyên qua vách tường có thể nghe rõ ràng tiếng nói của ba người bên ngoài.

"Đúng là đυ.ng phải tà ma rồi. Đào Tử, con nhanh đi tìm Pháp sư đi, hỏi xem hôm nay ông ấy có thể đi đến chỗ nền móng công trình kia để thi triển vu thuật được không. Chỉ cần đem hồn phách của Khương Tiểu Đóa nhốt lại ở trong nền móng thì nó sẽ không bao giờ có thể ra ngoài được nữa!”

"Đáng lẽ tôi nên bóp chết nó khi nó mới sinh ra, tôi đã sớm biết nó chính là thứ đồ đen đủi mà!"

"Đào Tử, sao con cứ gãi đầu thế? Sáng nay không phải con mới gội đầu sao?"

Khương Đào vừa gãi đầu vừa lẩm bẩm: "Sao đầu con lại không thấy rồi? Con sờ nhưng không thấy đầu đâu cả."

Cha mẹ Khương đều sửng sốt, vội vàng giữ chặt lấy tay hắn, mẹ Khương như sắp khóc: "Đào Tử, con đừng dọa mẹ, đầu con không phải ở đây sao?"