Chương 18

Chờ Trương Khâm định thần lại thì phát hiện hai người đã vào nhà mình, ông ta lập tức đứng dậy, nói với vẻ giận dữ: “Ai cho các người bước vào? Còn nữa, mấy người cứ luôn miệng nói rằng chó của tôi đã chết, toàn là lừa dối tôi! Nói đi, đến tột cùng thì mấy người muốn làm gì?”

Dương Viêm giơ điện thoại ra trước mặt, trên màn hình điện thoại là xác của những con chó, con mèo được tìm thấy đêm qua.

Trương Khâm nhìn lướt qua, đột nhiên hít một hơi, gương mặt tức giận bỗng trở nên tái nhợt, che miệng lao vào phòng tắm nôn mửa.

“Phản ứng lớn thế?” Diệp Tiểu Nhu nhìn thoáng qua, nói: “Xem ra bóng ma tâm lý của ông ta cũng không hề nhỏ.”

Không chỉ Trương Khâm mà rất nhiều người trong tòa nhà này có lẽ đều bị theo dõi, khi thi thể nạn nhân được phát hiện ngày hôm đó, người này cũng có mặt. Tuy nhiên, tố chất tâm lý của ông ta khá tốt, Trương Khâm vẫn sống ở tầng trên nơi xảy ra sự việc nhiều ngày như vậy.

Diệp Tiểu Nhu lớn tiếng nói: “Ông Trương đốt nhiều tiền giấy thật đấy, là cho người chết ở tầng dưới sao?”

Khi Trương Khâm bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt đã tệ đi rất nhiều, ông ta nói: “Cô quản được sao? Tôi phạm pháp khi đốt tiền giấy à?”

Ông ta khoát tay với hai người, ngồi xuống ghế sô pha, cầm lên nửa chai nước khoáng đã để sẵn không biết bao lâu rồi uống vài ngụm: “Hai người vào đi, muốn xem gì thì cứ việc. Dù sao thì tôi cũng không thẹn với lương tâm.”

Con chó trắng nhỏ lúc đầu quanh quẩn bên Trương Khâm, giờ nó đã lại gần chỗ Diệp Tiểu Nhu, ngửi tới ngửi lui dưới chân cô, Diệp Tiểu Nhu cúi xuống và chạm vào đầu nó.

“Ông thực sự không thẹn với lương tâm ư?”

Trương Khâm ngẩng đầu lên, hỏi: “Ý anh là gì?”

Ông ta chỉ cao khoảng 1m7, còn Dương Viêm thì cao khoảng 1m83, anh cúi xuống nhìn ông ta, trong mắt không nổi gợn sóng, nhưng trong ánh mắt tựa hồ ẩn chứa rất nhiều ẩn ý không thể giải thích được: “Mười ngày trước, khi anh dắt chó xuống lầu, đúng lúc cảnh sát dẫn người đến gõ cửa tầng 4. Tiếng động lớn như vậy, không có lý nào anh lại không nghe thấy. Khả năng cách âm ở tòa nhà này tệ đến mức nào, chắc anh phải hiểu rõ hơn tôi. Tầng trên đang ngáy, cô gái ở tầng dưới cũng có thể nghe rõ. Đáng lẽ anh phải nghe thấy ngày hôm đó cảnh sát làm gì, nhưng lúc đó anh vẫn dắt chó xuống lầu.”

Đang lúc Trương Khâm định mở miệng cãi lại, Dương Viêm đã ngăn ông ta lại bằng một câu: “Anh dắt chó đi dạo lúc 7 giờ 30 phút sau bữa tối mỗi ngày, dù gió hay mưa, thời gian vẫn như cũ. Từ đó tới nay không bao giờ thay đổi, chỉ có điều hôm đó thì khác, anh dắt chó xuống nhà vào buổi trưa.”

Hiển nhiên, mấy ngày nay Dương Viêm đã cho người điều tra mọi chuyện về người này, thậm chí còn biết rõ ràng ông ta dắt chó đi dạo lúc mấy giờ, đi làm lúc mấy giờ, cả mối quan hệ hàng xóm giữa Lâm Y Y và ông ta, anh chọn thời điểm này để đến là đã có chuẩn bị.

“… Tôi xuống hóng chuyện không được à?”

Trương Khâm cũng nghe ra, người này hiển nhiên đã điều tra mình, thậm chí còn biết ông ta mỗi ngày dắt chó đi dạo lúc mấy giờ, vẻ mặt hiển nhiên rất hoảng sợ.

“Hóng chuyện, anh nghĩ ở đó có cái gì để hóng?” Dương Viêm vẫn bình tĩnh như trước, nhưng lời nói lại không chừa chút mặt mũi nào cho đối phương: “1h30 chiều là thời điểm anh đi làm sau khi về ăn trưa hàng ngày, đó là lúc anh sẽ không bao giờ dắt chó đi dạo. Vào lúc anh chuẩn bị đi làm, anh lại nói với tôi rằng anh dắt chó xuống lầu để hóng chuyện sao?”

Trương Khâm mặt đỏ bừng, hô hấp trở nên gấp rút: “Anh hỏi tôi việc này làm gì? Tôi chẳng liên quan gì đến hung thủ cả!”

“Tôi có nói anh liên quan đến hung thủ đâu, sao căng thẳng thế?” Dương Viêm cười nửa miệng đáp, xắn tay áo ngồi xuống băng ghế đối diện.

Diệp Tiểu Nhu nhìn con chó con bỗng dựng đứng lỗ tai lên, có phần do dự không biết có nên nói cho Dương Viêm biết đây là ghế dành cho chó ngồi, dù sao anh cũng mắc bệnh sạch sẽ mà? … Nhưng rõ ràng không nên làm phiền Dương Viêm vào lúc này.

Phòng tuyến tâm lý của Trương Khâm sắp bị phá vỡ.

“Anh có một đứa con gái? Cô bé chắc cũng không lớn lắm nhỉ?” Dương Viêm ngồi trên ghế, dáng vẻ như đang ngồi ở văn phòng, thản nhiên nói: “Đứa nhỏ sống với mẹ, anh đã lâu không gặp?”

Trương Khâm sững sờ trước sự thay đổi chủ đề đột ngột, sau đó ánh mắt trở nên nghi ngờ: “Anh, sao anh lại biết điều này? Rốt cuộc các người đã điều tra bao nhiêu chuyện về tôi?”

“Đừng suy nghĩ nhiều, chúng tôi không có hứng thú với hoàn cảnh gia đình của anh, dù sao anh cũng không phải kẻ gϊếŧ người, chúng tôi điều tra anh nhiều như vậy để làm gì chứ? Động não xem, chúng tôi sẽ để mắt tới anh, chỉ có một nguyên nhân thôi. Chính là vì Lâm Y Y sống ở tầng dưới nhà anh, Lâm Y Y, anh còn nhớ chứ? Đó là cô gái ở tầng dưới bị kẻ sát nhân cưỡиɠ ɧϊếp, sau đó phân xác một cách dã man. Thi thể của cô ấy vẫn chưa được người nhà nhận lại vì vụ án đã xảy ra vẫn chưa được phá. Chắc hẳn anh đã nhìn thấy bộ dạng cô ấy sau khi chết. Dù sao thì anh và chó của anh cũng là người đầu tiên phát hiện ra cô ấy mà. Anh chắc nhớ rõ hình dáng của cô ấy, thậm chí đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ ràng…”

Từ lúc Dương Viêm nhắc đến tên Lâm Y Y, cơ mặt của Trương Khâm bắt đầu co giật.

Mà giọng điệu chậm rãi của Dương Viêm dường như có ma lực thôi miên, khiến ký ức trong đầu ông ta lập tức quay trở lại ngày hôm đó, cảnh tượng Trương Khâm nhìn thấy ở cửa phòng cô gái dưới lầu lại hiện lên rõ ràng trước mắt ông ta…

Hơi thở của Trương Khâm bắt đầu dồn dập, thậm chí ánh mắt ông ta cũng trở nên sợ hãi.

“Cảnh tượng đáng sợ như vậy, gần đây chắc hẳn anh đã gặp ác mộng phải không?”

“Đừng nói nữa…”

“Theo suy luận của bác sĩ pháp y, thi thể của Lâm Y Y đã ở trong nhà được tròn một tháng rưỡi kể từ ngày cô ấy bị gϊếŧ. Có phải anh đã sớm nhận thấy điều gì đó kỳ lạ không? Ví dụ như tại sao đã lâu rồi không thấy cô ấy ra ngoài mua đồ ăn? Tại sao lâu như vậy cô ấy không ra ngoài? Tại sao lâu như vậy không gặp cô ấy?”

Trương Khâm: “… Phải, tôi đã sớm nghi ngờ, bởi vì mỗi ngày đi làm, tôi… đều nhìn thấy cô ấy đi ra ngoài mua đồ ăn…”

“Chắc hẳn Mickey đã sớm phát hiện ra cô gái đó chết rồi phải không? Khoảng thời gian hơn một tháng đó, anh có từng gõ cửa nhà cô ấy không?”

Trương Khâm dường như nhớ ra điều gì đó, đột nhiên run lên và vùi mặt vào tay.

Ông ta đang trốn tránh điều gì?

Diệp Tiểu Nhu đột nhiên nói: “Nếu đã sớm phát hiện có chuyện gì đó không ổn, vì sao ông không báo cảnh sát? Ông sợ bị hung thủ trả thù sao?”

Trương Khâm che mặt lắc đầu, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn đặc, dường như muốn khóc nhưng không thể, toàn thân run rẩy, sắp sụp đổ.

“Tôi hiểu rồi.” Diệp Tiểu Nhu chợt hiểu ra cái gì, cô tiến lên một bước, nâng Trương Khâm từ mặt sàn lên, một người đàn ông như vậy lại dễ dàng được cô ôm lên như bế một con mèo trong tay, Trương Khâm vô thức muốn đẩy cô ra, nhưng ông ta phát hiện sức mạnh của cô gái nhỏ này… quả thực quá khủng khϊếp!

Diệp Tiểu Nhu nhìn chằm chằm vào mắt ông ta, nói từng chữ một: “Cô ấy từng cầu cứu ông phải không?”

Câu nói này trong nháy mắt phá vỡ phòng tuyến tâm lý sắp sụp đổ của Trương Khâm, tay ông ta buông xuống, trong mắt tràn đầy hoảng sợ và tuyệt vọng.

Hoảng sợ vì một câu của người đó đã nói ra điều mà ông ta đã cố gắng hết sức để che giấu. Tuyệt vọng vì trong khoảng thời gian này, ngày nào ông ta cũng tỉnh dậy sau những cơn ác mộng. Bất cứ khi nào ông ta đi ngang qua cánh cửa tầng dưới, ông ta đều cố gắng không chạm vào bóng ma sợ hãi trong lòng mình.

Diệp Tiểu Nhu buông Trương Khâm ra.

“Ông chủ, anh đã bao giờ nghe nói đến Người chuột chũi chưa?”

Dương Viêm đùa chơi chiếc bật lửa trong tay, hình như đang mỉm cười.

Cô gái này thật là vừa nghe đã hiểu.

Ở một số quốc gia, có những người vô gia cư, phải trôi dạt khắp nơi được gọi là “người chuột chũi” trong đường hầm dưới lòng đất, có một bộ phim tài liệu ghi lại cuộc sống của nhóm người đặc biệt đó, người ta nói rằng đôi mắt của họ đã thích nghi với bóng tối dưới lòng đất, nếu không có thức ăn, bọn họ sẽ ăn thịt chuột và thịt người, bọn họ còn được gọi là kẻ lạc lối, kẻ ẩn náu. Vào mùa mưa, khi dòng nước chảy vào các kênh ngầm sẽ khiến bọn họ mắc bệnh rồi chết.

Đáng lẽ những người như vậy sẽ khiến người ta thấy tội nghiệp, nhưng cũng khiến người ta sợ hãi, bởi vì trong số họ rất có thể đang cất giấu một kẻ gϊếŧ người lẩn trốn, đồng thời khả năng cao đang có một khẩu súng được giấu dưới gầm giường bẩn thỉu, và những viên cảnh sát mà họ sợ nhất đôi khi sẽ tìm thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn khi đào rãnh cống.

Có lẽ tên hung thủ kia cũng giống như một tên chuột chũi, nhìn những cô gái đi ngang qua góc phố với đôi mắt đang tìm kiếm thức ăn trong bóng tối.

* * * * *

Tiêu Ngũ nhận được tin tức chưa đầy nửa giờ liền vội vã đến nơi, nhưng anh ta tìm mãi cũng không tìm được địa điểm, gọi mấy lần cũng không có người trả lời, thậm chí có lần tổng đài còn báo đang ngoài vùng phủ sóng, nên anh ta yêu cầu mọi người chia ra tìm. Bản thân thì đi dọc theo con đường, vừa tìm kiếm vừa gọi điện thoại, lần này cuối cùng cũng thông. Đầu bên kia điện thoại vang lên giọng nói nghèn nghẹt của một người đàn ông: “Tôi nói nè đội phó Tiêu, nếu anh đến đây muộn hơn nữa thì chắc tôi sắp chết vì thối…”

“Cậu đang ở đâu? Địa chỉ cậu đưa cho tôi rất mơ hồ.”

“Ở đây, anh nhìn xuống đất đi!!”

Tiêu Ngũ nheo mắt lại, nhìn thấy một bàn tay từ dưới đất vươn ra vẫy về phía mình, mặc dù trời đã sáng và khu vực trung tâm thành phố cách đó không xa, nhưng Tiêu Ngũ vẫn giật mình, gần như vô thức chạm vào khẩu súng.

Bàn tay ấy ném ra một chiếc túi nhựa màu đen, và một người đàn ông bò ra khỏi mặt đất – hay nói đúng hơn là từ miệng đường ống trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, lần này tôi phải tắm ba ngày ba đêm mới có thể sạch được.”

Người đàn ông trèo ra khỏi ống cống, ngồi xuống đất, cởi mũ bảo hiểm đèn pin trên đầu, lộ ra khuôn mặt nhăn như khổ qua.

“Giang Triều?”

Tiêu Ngũ kinh ngạc nhìn anh chàng, toàn thân Giang Triều bẩn thỉu đến mức giống như từ chuồng lợn bò ra, dưới ủng và bắp chân dính đầy nước bùn, khuôn mặt tuấn tú nhíu hết vào nhau, hiển nhiên là đã kiệt sức rồi.

Giang Triều chỉ vào chiếc túi nhựa màu đen và nói: “Anh xem đi.”

Tiêu Ngũ mở túi nhựa ra xem, lập tức hít một hơi: “Cái này… từ phía dưới tìm được à?”

Anh ta đứng dậy nhìn xuống thì thấy một lỗ cống tròn và một chiếc thang sắt rỉ sét hướng xuống dưới, không biết nó dẫn đến đâu.

Giang Triều gật đầu nói: “Đừng tưởng đi xuống đó mà dễ, phía dưới phức tạp vượt quá tưởng tượng của anh đó, tôi đề nghị anh nên tìm một người có chuyên môn cùng nhau đi xuống. À đúng rồi, sếp Dương bảo tôi nói cho anh biết, hung thủ rất quen thuộc với ống dẫn nước mưa cũ kỹ này, rất có thể đang ẩn náu trong đó, tốt nhất anh nên mang theo súng đề phòng bất trắc.”

Dương Viêm liếc nhìn tin nhắn của Giang Triều rồi cất điện thoại đi.

* * * * *

“Vậy tức là ông không biết cô ấy muốn cầu cứu ông à?”

“Tôi không biết.” Trương Khâm ôm con chó của mình và ngồi trên ghế sofa với tư thế gần như cuộn tròn, người đàn ông trung niên cao gần 1m8 trông giống như một đứa trẻ áy náy và hoảng loạn vì đã làm sai điều gì đó. “Nếu tôi biết… cho dù không dám đối đầu với hung thủ thì ít nhất tôi cũng sẽ giúp cô ấy gọi cảnh sát hay gì đó, nhưng tôi luôn cảm thấy cô gái đó có vấn đề về tinh thần. Nghĩ mà xem, một cô gái trẻ như cô ấy, lúc nào cũng ru rú trong nhà cả ngày, mặt mũi tái nhợt, nhìn thấy mọi người đều cúi đầu, chỉ biết nói vài câu với con chó của tôi, cả tòa nhà không ai ưa cô ấy cả. Bà cụ ở tầng một cũng vì chuyện cô ấy xả rác bừa bãi mà cùng với hàng xóm chửi cô ấy một trận…”

Diệp Tiểu Nhu: “Kể từ đó, vì hòa hợp với những người hàng xóm khác, ông cố ý tránh xa Lâm Y Y. Cho dù cô ấy muốn chào hỏi khi ông đang dắt chó đi dạo, ông cũng không thèm nói chuyện với cô ấy nữa, có phải không?”

Trương Khâm gật đầu vẻ hổ thẹn.

“Điều này cũng có thể hiểu được, dù sao thì ông cũng là người đã ở đây lâu năm, luôn duy trì quan hệ tốt với hàng xóm. Lâm Y Y chỉ là một người thuê nhà không được lòng người, nên ngày đó cô ấy lấy hết can đảm để nói chuyện với ông nhưng ông lại phớt lờ cô ấy, sau đó cô ấy có từng cố gắng cầu cứu ông lần nữa không?”

Hiển nhiên Trương Khâm đã bị nói trúng tim đen, ông ta là một ông chú đã ly hôn, không bao giờ muốn dính dáng gì đến cô gái độc thân ở tầng dưới.

Nhưng ai biết được, có chuyện gì đó thực sự đã xảy ra với cô ấy?

“Có… cô ấy có viết cho tôi một tờ giấy và nhét nó qua khe cửa. Mickey đưa mảnh giấy cho tôi, nhưng vì không muốn gặp rắc rối…nên tôi đã ném nó đi.”

“Trên tờ giấy đó viết gì thế?”

Trương Khâm do dự, hiển nhiên là không muốn nói ra, Dương Viêm đợi ông ta một lát, sốt ruột gõ lên chiếc bàn trước mặt ông ta: “Giờ anh muốn bị đưa đi cảnh sát thẩm vấn, hay là muốn chủ động nói ra ngay tại đây?”

“Tôi… tôi quên rồi.” Ánh mắt của Trương Khâm có sự né tránh.

Dương Viêm vừa định mở miệng lần nữa, Diệp Tiểu Nhu ở bên cạnh đột nhiên nổi giận, nói: “Cô ấy chết rồi! Ông đã quên à? Thi thể vẫn chưa hoàn chỉnh của cô ấy đang nằm trong nhà xác. Nếu lúc đó ông giúp đỡ cô ấy, cho dù chỉ gọi cảnh sát hộ cô ấy thì Lâm Y Y cũng sẽ không phải chết thảm một mình ở nhà! Cô ấy chỉ mới hai mươi mốt tuổi!”

Trương Khâm bật khóc: “Tôi xin lỗi… Tôi là đồ rác rưởi…”

Diệp Tiểu Nhu lạnh lùng nói: “Đúng vậy! Ông là một kẻ hèn nhát, ông không cứu được cô ấy, cũng không muốn cứu những cô gái khác có thể trở thành mục tiêu của hung thủ. Sau này, ngay cả con gái của oonh cũng có thể trở thành mục tiêu của một kẻ biếи ŧɦái như vậy. Nếu đó là con gái của ông, ông có tiếp tục sống hèn nhát như vậy không?!”

“Tôi không muốn, tôi không muốn!!” Trương Khâm gào khóc: “Tôi biết cô ấy đang bị theo dõi. Tôi nhìn thấy người núp ở sau lưng cô ấy, khi cô ấy đang tắm ở nhà thì hắn dùng dây điện cạy cửa nhà bước vào… Cô ấy nói với tôi rằng có người đang nằm dưới gầm giường của cô ấy. Nhưng tôi đã ném mảnh giấy đi rồi, tôi là thằng hèn, xin các người hãy bắt lấy hung thủ đi…”

Diệp Tiểu Nhu: “Ông nhìn thấy hình dạng của hắn sao?”

“Tôi nhìn thấy, tôi đã nhìn thấy…” Trương Khâm run rẩy và khóc: “Tôi tưởng cô ấy đã gọi cảnh sát. Cô ấy nói rằng mình không có bằng chứng, đến đồn cảnh sát cũng chẳng ai quan tâm đến cô ấy, nên mới tìm đến tôi cầu cứu, nhưng tôi có thể làm gì đây, kẻ đó là một con quỷ, một gã đàn ông độc thân như tôi làm thế nào có thể cứu cô ấy, tôi không có lựa chọn nào khác, các người biết không? Tôi nhìn thấy hung thủ chặt xác một con chó và ném nó vào bụi cây ở tầng dưới, tôi biết hắn đang cảnh cáo tôi nên tôi vẫn không dám lên tiếng. Cả tháng đó tôi thậm chí còn không dám dắt chó ra ngoài. Mãi đến ngày hôm đó cảnh sát đến tôi mới…”

Hóa ra là như vậy.

Hung thủ chắc hẳn đã đoán được có thể có người ở tầng trên đã phát hiện ra mình, nên đã cảnh báo Trương Khâm bằng cách này và bảo ông ta đừng lo chuyện bao đồng.

Diệp Tiểu Nhu để Trương Khâm trở lại ghế sô pha, nhìn con chó không ngừng kéo mình để bảo vệ chủ nhân, cô cười nhẹ, nhẹ nhàng nói: “Trương Khâm, ông còn không lương thiện bằng một con chó.”

Lúc này, nhân chứng, không chứng gần như đã tập trung đông đủ, hung thủ sắp bị bắt.

Lúc Tiêu Ngũ được liên lạc để đưa người tới, Diệp Tiểu Nhu từ trong túi móc ra một viên kẹo bỏ vào miệng, Dương Viêm vừa nói chuyện điện thoại vừa liếc nhìn cô, sau khi cúp điện thoại, Dương Viêm hỏi cô: “Nếu không có tôi ở đó, cô định đánh anh ta một trận à?”

“Không.” Diệp Tiểu Nhu cắn miếng kẹo, vẻ mặt vô tội nhìn anh: “Trước đó bác sĩ chuyên môn đã đánh giá tôi, xác nhận tôi không có khuynh hướng bạo lực hay tính cách phản xã hội, cho nên tôi sẽ không tùy tiện đánh người, thưa ông chủ.”

“Thật sao?” Dương Viêm gật đầu như có điều suy nghĩ, lúc Diệp Tiểu Nhu thở phào nhẹ nhõm, lại nghe anh hỏi: “Cho nên lần đầu gặp mặt cô đã tấn công tôi, cũng không phải tùy tiện ra tay?”