Chương 25

Đến lúc này thì Diệp Tiểu Nhu cũng đoán ra được, chắc tối nay bọn họ sẽ đi ra ngoài chơi, nếu không thì Giang Triều luôn ở bên ngoài – anh chàng nhân viên mà cô chưa từng gặp qua sẽ không đến đây hôm nay. Nếu như cô đoán không sai, ắt hẳn Giang Triều chính là người tên 71 trong nhóm chat.

Diệp Tiểu Nhu đột nhiên hỏi: “Là anh dẫn cảnh sát đi tìm tung tích của Thẩm Trạch?”

Giang Triều: “Ngay cả chuyện này mà cô cũng biết?”

Diệp Tiểu Nhu: “Tôi đoán đó.”

Giang Triều nói: “Cô đúng là thiên tài.”

Diệp Tiểu Nhu như nghe được truyện cười, cô nhếch khóe miệng, thản nhiên nói: “Không, tôi là kẻ điên.”

“Thiên tài suy cho cùng đều là kẻ điên.” Giang Triều nói một cách thản nhiên: “Có lẽ người ở trong bệnh viện tâm thần đều là những thiên tài mà người bình thường chúng tôi không thể bì lại.”

Nói xong câu này, Giang Triều chợt nhận ra hình như có điều gì đó không ổn… Cho dù là ai thì chắc cũng không muốn bị người khác nhắc đến việc mình đã từng vào bệnh viện tâm thần đâu nhỉ? Anh chàng nhanh chóng liếc nhìn gương chiếu hậu, Diệp Tiểu Nhu dường như không có phản ứng gì với câu nói này, cô chỉ nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ. Giang Triều vừa lái xe vừa nhìn trộm cô mấy lần, cũng không biết đã là lần liếc nhìn thứ mấy, đột nhiên anh chàng bắt gặp ánh mắt đang lia qua đây của Diệp Tiểu Nhu.

“Anh tò mò về bệnh viện tâm thần đến vậy sao?” Diệp Tiểu Nhu mỉm cười nhìn vào đôi mắt hoảng loạn của Giang Triều, cô nói: “Anh có muốn tôi kể cho anh nghe hàng trăm câu chuyện về bệnh tâm thần không?”

Giang Triều: “Ặc…”

Đang lúc anh chàng còn chưa biết phải trả lời thế nào thì lại chú ý tới một ánh mắt khác. Vừa nhìn lại đã gặp phải ánh mắt vô cảm của Dương Viêm.

Cả một quãng đường sau đó Giang Triều đều ngoan ngoãn im lặng, ít nhất đã có khoảng mười lần anh chàng hối hận sao bản thân không cố ý thua Giang Thạc.

Nhưng mà thực lòng, Giang Triều rất tò mò với câu nói hàng trăm câu chuyện về bệnh tâm thần mà Diệp Tiểu Nhu vừa cười vừa nói kia.

Diệp Tiểu Nhu vốn cứ nghĩ bọn họ cùng nhau đi ra ngoài chơi, nếu mà ra ngoài chơi thì việc đầu tiên nhất định phải làm chính là lấp đầy cái bụng, nhưng cô không ngờ bọn họ lại hào phóng đến mức trực tiếp bao luôn một nhà hàng buffet cao cấp.

Diệp Tiểu Nhu vừa bước vào cửa đã nhìn thấy cua hoàng đế, tôm hùm, hải sâm và bào ngư tươi sống, các món ăn Nhật Bản, thịt nướng, món tráng miệng…

Cả nhà hàng đều được thiết kế theo kiểu quay vòng xung quanh, khi thực khách ngồi xuống ăn, tuy không cảm nhận được sự xoay tròn nhưng các món ăn sẽ luôn chuyển động chậm rãi, toàn bộ nhà hàng trông rất ngon mắt và cao cấp.

“Nào, cứ ăn tự nhiên đi.” Lão Mã vừa bước vào cửa đã dang rộng vai đón lấy mấy món hải sản tươi sống rồi tuyên bố với vẻ mặt hài lòng: “Toàn bộ chi tiêu của mọi người hôm nay đều sẽ được ông chủ lớn của chúng ta – sếp Dương thanh toán. Được rồi mọi người, không ai được phép khách khí, nới rộng cái bụng ra nào!!!”

Nói xong câu này, Lão Mã liền lao về phía món cua hoàng đế vừa chuẩn bị xong. Diêm Tiêu Tiêu và Lâm Linh vừa nắm tay nhau đi tìm đầu bếp phụ trách món nướng, vừa lấy cái đĩa ra chọn những món tráng miệng đẹp mắt. Sở thích ăn uống của Giang Thạc và Giang Triều thì hoàn toàn khác nhau, một người thì đi ăn món Nhật ở quầy phía Nam, người còn lại thì đi ăn mấy món Trung nóng hổi ở quầy phía Bắc, chỉ còn lại Diệp Tiểu Nhu đần thộn đứng ở giữa.

Đột nhiên bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc: “Nhiều món như vậy mà không có món nào cô thích à?”

Diệp Tiểu Nhu vừa quay lại đã thấy Dương Viêm đang bưng đĩa đứng bên cạnh, cô hơi ngượng: “Nếu nói đây là lần đầu tiên tôi ăn buffet nên không biết phải bắt đầu từ đâu thì có khiến ông chủ ngài mất mặt không?”

“Đều là người một nhà, dù có mất mặt thì người khác cũng chẳng biết, sợ gì chứ?” Đứng trước đồ ăn ngon nhưng Dương Viêm dường như vẫn không lên tinh thần chút nào, anh lười biếng nói: “Còn nữa, nói chuyện với tôi có nhất thiết phải dùng từ ‘ngài’ không? Hình như tôi đâu có già như vậy?”

Không biết có phải vì bữa tiệc hôm nay hay không mà anh còn mặc thêm áo vest bên ngoài áo sơ mi. Từ áo vest đến áo sơ mi và giày da đều là màu đen tuyền làm cho chiều cao khoảng 1m8 của anh trông có vẻ càng cao hơn, chỉ còn thiếu chưa thắt thêm chiếc cà vạt màu đen lên cổ. Từ lúc anh bước vào, ánh mắt của các nữ nhân viên phục vụ vốn đang tập trung vào Giang Triều và Giang Thạc đều chuyển sang tập trung vào anh. Không thể không nói, người đàn ông này thoạt nhìn quả thật rất quyến rũ, vừa nhìn đã cảm giác đây là một anh chàng doanh nhân trẻ anh tuấn.

Nhưng ai mà biết được người đàn ông thành thục toàn thân tỏa ra hormone này trên thực tế có một đôi mắt nhìn thấu người khác. Vẻ ngoài lạnh lùng thường ngày của anh có lẽ là không muốn lãng phí thời gian và sức lực vào những việc không liên quan ở thế giới bên ngoài, vì vậy mới không chủ động quan tâm đến mấy chuyện đó.

Cô luôn cảm thấy một người có bộ óc thông minh sẽ quyến rũ hơn nhiều so với một người chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, huống chi người đàn ông này lại có được cả hai.

Trong lòng Diệp Tiểu Nhu chợt có phần rung động, cô thăm dò: “Tuổi sinh học của tôi còn chưa tới 23, ít nhất ngài cũng lớn hơn tôi vài tuổi… nhỉ?”

Dương Viêm nheo mắt nhìn sang bên này, cười như không cười: “Vậy cô thử đoán xem rốt cuộc là bao nhiêu tuổi?”

Diệp Tiểu Nhu thuận miệng nói một câu nhảm nhí: “Xét về mặt tuổi tác sinh học, chắc anh trong khoảng 28 đến 35 tuổi.”

“Vậy nếu bỏ qua tuổi tác sinh học thì sao?”

“Nghe nói trên thế giới có một loại sinh vật thần kỳ, dù có sống mấy trăm năm cũng có thể luôn giữ được vẻ ngoài trẻ trung, hơn nữa loại sinh vật này còn đặc biệt sợ tỏi.”

“… Diệp Tiểu Nhu.”

Diệp Tiểu Nhu nghe thấy anh gọi tên mình thì trong lòng tự dưng dâng lên một cảm giác khó tả, cô chớp mắt: “Dạ? Tôi đoán đúng rồi à?”

“Tôi không phải là ma cà rồng, tôi cũng không sợ tỏi.” Dương Viêm đặt chiếc đĩa vào tay cô: “Cô đoán không sai tuổi sinh học của tôi, đúng là trong phạm vi này, sẽ không già hơn nữa đâu. Vì vậy cô không cần phải kính trọng tôi như vậy.”

Diệp Tiểu Nhu bưng đĩa đi theo từng người lấy một ít, cuối cùng đồ ăn trong đĩa của cô lại nhiều nhất. Giang Triều bưng mấy chai rượu, rượu vang và bia đặt lên bàn, mạnh dạn nói: “Không cần biết là đỏ hay trắng hay đen đều phải uống hai ngụm cho tôi. Hôm nay ai không uống là không được, sao cũng phải…. Hừ, giữ thể diện cho sếp chúng ta. Ăn không hết được thì cũng phải uống cho hết.”

Lâm Linh lẩm bẩm nói: “Anh ta nhất định là người đầu tiên ngã xuống.”

Diệp Tiểu Nhu bắt chước cách bẻ cua của Lâm Linh, kết quả không cẩn thận tự cắt một vết nhỏ vào tay mình. Diêm Tiêu Tiêu nhanh chóng gắp hết hải sản trong đĩa của Diệp Tiểu Nhu sang bên phía mình, sau đó lại chuyển phần cua đã được lột vỏ sang trước mặt cô, từ đầu đến cuối chị ấy luôn giống như một người chị gái chăm sóc cho từng thành viên.

Diệp Tiểu Nhu quay sang nhìn, Dương Viêm đang ngồi ở phía đối diện cô nhưng hơi chếch sang một bên.

Quả nhiên anh không có khẩu vị, đồ ăn trong đĩa chỉ có chút rau xanh và một ít thịt bò, rượu vang cũng chỉ uống mấy ngụm, còn hai người Lão Mã và Giang Triều đã chuyển từ rượu vang sang bia, cứ như thể họ sẽ không dừng lại nếu không uống say.

“Aiz, đúng rồi, tự nhiên lại quên mất chuyện quan trọng.”

Lão Mã vỗ vào đầu mình, sau đó đứng dậy cầm lấy ly rượu nhìn Dương Viêm một cách thăm dò. Dương Viêm nghiêng đầu, một tay chống cằm gật đầu với ông ấy, ý muốn để ông ấy nói là được rồi.

“Vậy thay mặt cho văn phòng điều tra Murphy của chúng ta, thay mặt cho ông chủ không muốn đứng lên của chúng ta, cũng như thay mặt cho tất cả đồng nghiệp hiện diện và không hiện diện ở đây của chúng ta, xin được hoan nghênh cô Diệp Tiểu Nhu vừa xinh đẹp vừa thông minh gia nhập với mọi người –”

Sự nhấn mạnh nghiêm túc và trang trọng này khiến cả bàn bật cười, Diệp Tiểu Nhu mỉm cười đứng dậy cùng mọi người, một ngụm đã uống sạch rượu vang trong ly.

Cô quan sát được một lúc thì phát hiện người có tửu lượng tốt nhất cả bàn này không ngờ lại là Dương Viêm.

Thoạt nhìn cứ nghĩ anh là người uống ít nhất, mỗi lần chỉ uống có một ngụm, nhưng khi mọi người đến uống rượu cùng với anh thì anh không từ chối ai. Đang ăn nửa chừng thì ông chủ của nhà hàng tới lễ phép trò chuyện cùng anh, lúc đó cô mới biết ông chủ ở đây đã từng là khách hàng lớn nhận được sự trợ giúp của Dương Viêm. Anh đã từng giúp ông ấy giải quyết một phiền toái không nhỏ, Ông chủ nhà hàng không làm phiền mọi người lâu, chỉ cùng Dương Viêm uống một ly rượu rồi rút lui.

Gần như toàn bộ chai rượu vang đỏ đặt bên cạnh tay anh đã chạm đáy.

Nhưng đôi mắt anh từ đầu đến cuối vẫn luôn trấn tĩnh.

Lúc Diệp Tiểu Nhu định thần lại mới phát hiện không biết từ lúc nào Giang Triều đã bưng một ly rượu sang bên cạnh cô, vì vậy cô liền đứng dậy cầm ly rượu lên.

Giang Triều thận trọng kìm lại cơn ợ rượu, đỏ mặt nhìn cô nói: “Em gái Tiểu Nhu, anh… anh vẫn muốn nghe câu chuyện về một trăm bệnh tâm thần kia, có được không?”

Diệp Tiểu Nhu rùng mình đáp: “Được, được, chỉ cần anh đừng gọi tôi là em gái nữa là được.”

“Tốt quá, bây giờ anh muốn nghe ngay.” Giang Triều dời chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cô: “Nào, anh đã chuẩn bị xong rồi.”

Nhìn thấy một người đàn ông trưởng thành như Giang Triều lại như một cậu bé to xác đang ngồi bên cạnh mình, mái tóc bù xù, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn cô, Diệp Tiểu Nhu bất đắc dĩ nói: “Được rồi, vậy tôi kể anh nghe một chuyện trước nhé.”

Đối với một người bình thường, nếu vì lý do nào đó mà vào bệnh viện tâm thần, cảm giác đầu tiên của người đó chắc chắn sẽ là mới lạ, giống như mỗi một người bình thường đều sẽ có tâm lý tò mò không rõ, tâm lý ban đầu của họ phải là vừa tò mò vừa tự tin – Bởi vì họ biết rõ mình là một người bình thường, là một người tỉnh táo và bình thường trong số rất nhiều bệnh nhân tâm thần. Cứ nhìn xem, họ khác biệt với mọi người như thế nào. Họ có thể giả bộ tiến vào, cũng có thể chứng minh mình là một người bình thường có thể ra ngoài với bác sĩ bất cứ lúc nào, họ cảm thấy bản thân rất tự do.

Trong số những bệnh nhân rối loạn về mặt tâm thần, họ cảm thấy mình là một nhà thông thái, là một vị thần.

Nhưng một người như vậy đã hoàn toàn sai.

Đầu tiên, họ rất nhanh sẽ phát hiện ra đối với một người bình thường mà nói, nơi này chẳng khác nào địa ngục.

Ở đó thời gian làm việc và nghỉ ngơi rất giống với ở trong tù. Hàng ngày họ thức dậy lúc 6 giờ sáng và đi ngủ lúc 8 giờ tối, thời gian ăn cơm và uống thuốc đều cố định, thời gian tắm rửa và hoạt động cũng cố định nốt. Mỗi ngày đều sẽ có một chiếc loa lớn kêu bọn họ thức dậy và tập thể dục buổi sáng. Trong phòng bệnh không có thiết bị giải trí, thậm chí cũng không có ổ cắm sạc. Tất cả những vật dụng có thể gây hại cho cơ thể con người hoặc thậm chí có nguy cơ gây tự sát đều không được phép xuất hiện trong phòng bệnh, vì vậy những phương thức giúp họ giải trí có thể đếm trên đầu ngón tay.

Vào mỗi thời điểm trong ngày, bạn đều có thể nghe thấy những tiếng hú hét, chửi bới phát ra từ hành lang. Khi đi ngang qua một phòng bệnh nào đó, bạn có thể thấy một số y tá đang cố đè những người đang vùng vẫy như điên trên giường để tiêm thuốc an thần. Bạn cũng có thể nhìn thấy một ông già đang điên cuồng bôi phân mà cơ thể ông ta đã thải ra lên tường và trên giường của chính ông ta, nhiều hơn nữa là bạn sẽ nhìn thấy những người bị trói bằng áo nịt ngực, những bệnh nhân với đôi mắt đờ đẫn và im lặng.

Có một cô gái, tạm gọi cô ấy là Oánh Oánh nhé. Cô ấy chỉ mới mười bảy hoặc mười tám tuổi, từ một cơ thể mảnh khảnh ban đầu đã tăng lên đến hơn 75kg. Đúng vậy, cô ấy được đưa đến đây vì chứng cuồng ăn, là một dạng rối loạn hành vi ăn uống. Những bệnh nhân như vậy thường ăn một lượng lớn thức ăn và sẽ không ngừng ăn cho đến khi bụng chướng lên. Hơn nữa khi càng lo lắng về hình dáng cơ thể hoặc khi tức giận, họ cũng sẽ có hành vi ăn quá nhiều không kiểm soát được. Nói chung, triệu chứng này đi kèm với lo lắng về cơ thể, và sau khi ăn quá nhiều, cô ấy thường sẽ rơi vào tình trạng tự trách bản thân mình trầm trọng. Ba năm trước, cô gái này còn chưa tới 50kg, đến bây giờ đã tăng thêm 25-30kg. Việc ăn quá nhiều trong thời gian dài đã khiến các chức năng cơ thể của cô ấy suy giảm, mà kèm theo đó là tình trạng trầm cảm và lo nghĩ nghiêm trọng.

Nguyên nhân dẫn đến chứng cuồng ăn phần lớn là do ảnh hưởng của tâm lý. Việc điều trị của Oánh Oánh sau khi đến bệnh viện cũng dựa trên chẩn đoán của chứng cuồng ăn. Một thời gian sau, triệu chứng cuồng ăn của cô ấy đã cải thiện dần, Oánh Oánh không cần phải ăn nhiều để thỏa mãn bản thân nữa. Nhưng tình trạng lo lắng quá độ và trầm cảm của cô ấy vẫn không hề thuyên giảm. Buổi trưa khi mọi người đang dùng bữa bình thường, cô ấy lại lén lấy một ít đồ ăn đem đi giấu, có lúc thì giấu dưới gầm giường, có lúc lại giấu trong quần áo của chính mình. Sau đó, toàn bộ chỗ thức ăn này đều đã bị bác sĩ trực phòng bệnh phát hiện ra.

Trải qua hơn một tháng điều trị, bác sĩ điều trị ban đầu cho rằng các triệu chứng của Oánh Oánh đã dần được cải thiện, cân nặng của cô ấy đã giảm đi 5kg. Tuy nhiên, sau một lần được bố mẹ đến thăm, hành vi ăn uống vô độ của cô ấy đột nhiên lại tái phát.

Có một lần Oánh Oánh khóc lóc tìm đến một y tá, quỳ xuống xin bà ấy một ít đồ ăn vì bản thân không đủ ăn. Người y tá tuổi đã lớn, dễ mềm lòng nên đã đưa cho Oánh Oánh một miếng sô cô la, bảo cô ấy lúc nào đói thì ăn một tí. Sau lần thành công này, cô ấy lại khóc lóc với mấy y tá và bệnh nhân khác. Những người nào không chịu nổi liền giấm giúi cho cô ấy. Bọn họ đều nghĩ bản thân mình là người duy nhất lén đưa đồ ăn cho cô gái tội nghiệp này,

Rồi một ngày nọ, Oánh Oánh nhét một túi lớn đầy đồ ăn vặt đã thu thập được vào bụng trong vòng chưa đầy mười phút. Khi được phát hiện ra, miệng của cô ấy đã đầy thức ăn, cổ họng bởi vì bị nghẹt khí mà lên cơn sốc.

Bác sĩ nhận ra được mức độ nghiêm trọng của việc này nên đã bắt đầu tập trung vào việc điều trị cho Oánh Oánh, bởi hành vi này của cô ấy gần như được xem là tự sát rồi.

Oánh Oánh ngày càng ít nói, ngoại trừ lúc ăn uống hằng ngày còn chút năng lượng ra, lúc bình thường thậm chí ngay cả lời của bác sĩ, cô ấy cũng không muốn đáp lại nữa.

“Anh biết tại sao cô ấy lại trở nên như vậy không?”

Giang Triều ngẫm nghĩ rồi nói: “Chẳng lẽ là vì đối tượng cô ấy yêu thầm chê lúc trước cô ấy quá gầy?”

Diệp Tiểu Nhu lắc đầu, vẻ mặt dần dần trở nên ôn hòa, nhưng trong mắt lại hiện lên sự thương xót khó tả: “Có một đêm tôi nhìn thấy cô ấy xoa bụng của chính mình, vừa khóc vừa cười, tôi hỏi cô ấy, cô có ghét bản thân mình hiện tại không?”

“Không, tôi thích nó.” Cô ấy nói: “Tôi không thể gầy, tôi không thể gầy đi được, eo của tôi phải mập mới được.”

“Tại sao?”

“Bởi vì… bởi vì người khác sẽ chán ghét…”

“Người khác là ai?”

Oánh Oánh không trả lời.

“Nhưng tôi nghĩ người đã thích cô thì sẽ không vì cô mập lên mà ghét cô đâu.”

Vẻ mặt của Oánh Oánh trở nên sợ hãi, hô hấp của cô ấy bắt đầu trở nên khó khăn.

Tôi ý thức được có gì đó không đúng liền hỏi cô ấy: “Oánh Oánh, trên eo của cô có gì vậy?”

Cô ấy sợ hãi lùi lại, tôi liền đè cô ấy xuống giường, cởϊ qυầи áo của cô ấy ra thì thấy quanh eo cô ấy có vài vết sẹo kỳ lạ, vì quá sưng nên không phân biệt được là gì, sau này tôi cẩn thận suy nghĩ mới nhận ra hình như đó là vết sẹo do khói nóng gây ra.

Tôi đã nói với bác sĩ của cô ấy về tình trạng này. Bác sĩ của Oánh Oánh nhận ra rằng chứng cuồng ăn của cô ấy là do không muốn vòng eo thon gọn một thời của mình thu hút sự chú ý của người khác, vì thế cô ấy muốn dùng tình trạng béo phì do ăn quá nhiều để giải tỏa nỗi lo lắng này.

Sau khi điều tra hoàn cảnh gia đình, trường học và bạn học, kẻ đã hãm hại Oánh Oánh được tìm ra, đó là lúc cô ấy còn nhỏ ở nhà bà nội, nhà hàng xóm sát vách có một ông chú trung niên.

Oánh Oánh đã từng chứng kiến

hành vi cưỡng bức tìиɧ ɖu͙© của người đàn ông đó đối với con gái nuôi của mình, và cô con gái nuôi đó đã từng khóc lóc với cô ấy để cầu cứu. Kể từ lúc đó, Oánh Oánh đã bị những cơn ác mộng này dày vò.

Oánh Oánh nói: “Ông chú đó nói ông ta thích những vòng eo mảnh khảnh như Tiếu Tiếu, còn nói với tôi phải duy trì thật tốt vóc dáng, phải luôn luôn xinh đẹp, ông ta bắt tôi không được ăn nhiều cơm, bắt eo của tôi phải nhỏ thêm một tí.”

“Học được bất lực[7].” Diệp Tiểu Nhu thấp giọng kể, trong giọng nói hơi khàn đặc. “Đây là một thuật ngữ tâm lý học. Khi một người quy kết những sự việc tiêu cực không thể kiểm soát hoặc những kết quả thất bại cho chính mình thì một trạng thái bất lực và trầm cảm sẽ xuất hiện, đồng thời cảm giác bất lực cũng sẽ nảy sinh từ đây. Oánh Oánh nhìn thấy sự đau đớn và bất lực của Tiếu Tiếu, vì vậy cô ấy đã chuyển nỗi đau đó sang chính mình. Cô ấy bắt đầu sợ hãi, cô ấy sợ thân thể mảnh khảnh của mình bị xâm hại nên đã cố gắng nhét đầy thức ăn vào bụng. Song, điều khiến cô ấy sợ nhất vẫn xảy ra vào một ngày nọ… Mấy vết sẹo kia là do tên hàng xóm nhân lúc bà nội của Oánh Oánh không ở nhà, lúc Oánh Oánh phản kháng mãnh liệt mà để lại.”

[7]Bất lực học được (tiếng Anh: Learned helplessness), còn được gọi là học được bất lực, bất lực tập nhiễm, v.v. đề cập đến các triệu chứng mà đối tượng biểu hiện sau khi chịu đựng các kí©h thí©ɧ gây khó chịu lặp đi lặp lại. Trong tâm lý con người, sự bất lực học được có liên quan đến khái niệm về năng lực bản thân, tức là niềm tin của một cá nhân vào khả năng đạt được mục tiêu của họ. Lý thuyết về sự bất lực do học được cho thấy trầm cảm lâm sàng và các bệnh tâm thần liên quan có thể là kết quả của việc thiếu kiểm soát kết quả của một tình huống.