Chương 43: Giấu Xác Trong Hàn Thụ

Tự gây nghiệt, không thể sống.

Sở Lạc chậm rãi nhắm mắt lại, không nhìn cảnh tượng máu tanh này, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát, sau đó mới đứng dậy thu lại trận bàn tiểu kết giới.

Nhục thân của Tân Na đã chết, nhưng nguyên thần vẫn bị Thiệu Yến tra tấn, phát ra từng âm thanh chói tai.

Sở Lạc đi tới phía trước.

“Thiệu sư tỷ, thời gian không còn sớm nữa, bây giờ chúng ta xuất phát đi tìm Trương sư tỷ, còn có Lý Hạo Minh chưa gϊếŧ nữa. Hắn có tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lại là một luyện khí sư, so với người này khó đối phó hơn.”

Thiệu Yến gật đầu đồng ý, dọc theo đường đi, oán niệm của nàng ấy vẫn đang không ngừng giày vò Tân Na.

---

“Đúng rồi, phải giữ nàng ta còn sống, phải sống để còn lấy trái tim ra...” Sau khi Lý Hạo Minh trút hết lửa giận ra, mới nhớ ra những chuyện này.

Hắn lập tức móc bội kiếm của mình ra, dùng mũi kiếm khoa tay múa chân trước ngực Vương Hương Xảo.

Vương Hương Xảo vẫn còn sót lại một tia ý thức cuối cùng, nàng ta nhìn động tác tiếp theo của Lý Hạo Minh, cả người cũng rơi vào trong bóng tối và đau đớn vô tận.

Nước mắt trộn lẫn máu từ đuôi mắt chảy vào hai bên tóc mai.

Mây đen trên bầu trời che khuất mặt trời, một tia chớp xẹt qua, kiếm trong tay Lý Hạo Minh cũng đâm vào ngực Vương Hương Xảo, trong phút chốc tắt thở.

Vu Duy vẫn luôn bị trói ở bên cạnh, nhìn từng cảnh tượng trước mắt, kinh khủng và sợ hãi đã lan tràn khắp toàn bộ thân thể.

Giọt mưa lạnh như băng từ không trung rơi xuống, trong giây lát đã tưới ướt đẫm người.

Trong mưa, Lý Hạo Minh cẩn thận từng li từng tí cầm trái tim mới lấy kia đặt vào sào huyệt của Hỏa Giáp Trùng.

“Sẽ có, tất cả những thứ ta muốn đều sẽ có được, danh dự, linh thạch, thiên tài luyện khí sư của Lý gia... Ha ha ha...”

“Còn có tiểu tặc trộm đồ kia nữa, ta cũng tuyệt đối sẽ không để cho nàng sống tốt!”

“Trộm đồ...” Lý Hạo Minh đột nhiên biến sắc: “Không tốt, Hương Tuyết Tùng của ta!”

Dứt lời, hắn căn bản không quan tâm tới Vu Duy, cũng không để ý hướng đi của Tân Na, bay thẳng về phía đông bắc, hướng về vị trí của Hương Tuyết Tùng.

Hương Tuyết Tùng tuy thuộc về linh vật nhưng tính công kích của nó cũng không kém chút nào, sinh trưởng trên núi cao, người muốn đi qua nhất định phải chống đỡ được lá thông như mưa châm từ trên trời đâm xuống.

Nếu như ngay từ đầu Sở Lạc lựa chọn tới nơi này trước, như vậy muốn tiếp cận Hương Tuyết Tùng còn phải phí một phen công phu, nhưng hiện tại có Thiệu Yến hỗ trợ, huyết khí oán niệm trực tiếp hóa thành cái khiên bao vây lấy nàng, nàng chỉ cần dùng tới mấy tấm bùa Khinh Thân, rất nhanh đã nhảy tới đỉnh núi.

Ở đỉnh núi cao kia, một gốc cây tùng to lớn lẻ loi trơ trọi đứng sừng sững, quanh thân nó hàn ý bức người, mùi vị có thể mê hoặc tâm trí con người tràn ngập khắp nơi.

Hàn khí này một khắc trước đông lạnh đến mức Sở Lạc run rẩy, một khắc sau liền từ cảm nhận được từng trận ấm áp từ trong tấm khiên huyết hồng này.

Mãi cho đến khi đi tới đỉnh núi, tâm cảnh Thiệu Yến mới có chút thay đổi.

“Cảm giác quen thuộc... Hình như là người đã từng quen biết...”

Nghe vậy, Sở Lạc nhìn nàng ấy một cái, rồi nhìn về phía cây Hương Tuyết Tùng to lớn phía trước.

Cách rất gần, không có gai xương cây tùng che lấp, nàng nhìn thấy trên thân cây tùng có một khe hở dài chừng hai mét, mà ở bên cạnh khe hở đó, là vết máu sớm đã khô cạn.

Trong lòng Sở Lạc run lên, lập tức dưới sự bảo vệ của Thiệu Yến tới gần Hương Tuyết Tùng, cắm cán chổi vào trong khe hở, vận dụng linh khí, dùng sức vặn vỏ cây.

Cạy miếng vỏ cây thứ nhất ra, một bàn tay nhuốm máu xuất hiện trong tầm mắt.

Sở Lạc đè sự kinh hãi trong lòng xuống, tiếp tục cạy thân cây theo khe hở, không bao lâu sau, nàng đã cạy ra được một khoảng trống lớn, cũng thấy rõ ràng tình huống bên trong.

Một thi thể nữ tử máu me khắp người ngồi trong thân cây Hương Tuyết Tùng, hàn khí lạnh như băng bảo tồn thi thể của nàng rất khá, chỉ là các nơi trên người đều kết thành sương lạnh.

“Trương Diệu Toàn.” Sở Lạc thăm dò mở miệng nói.

Vừa dứt lời, nữ thi ngồi trong thân cây đột nhiên mở một đôi mắt trống rỗng, đột nhiên ra tay, trực tiếp xuyên qua oán khí màu đỏ như máu bóp lấy cổ Sở Lạc.

Sắc mặt Thiệu Yến lập tức biến đổi: “Tiểu sư muội!”

Nàng ấy vừa định ra tay, giọng nói của Sở Lạc lại truyền tới.

“Ta không sao!” Sở Lạc cũng giơ tay lên, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nữ thi: “Nhất Niệm Di Lưu!”

Trong phút chốc, cả người nàng giống như bị đóng băng, giống như có lá tùng đầy trời đâm xuyên qua thân thể nàng thành cái sàng ——

Trương Diệu Toàn đang chạy trốn đột nhiên bị lá tùng đâm thành con nhím, tiếng bước chân cướp đoạt nhân tâm của người phía sau dần dần rõ ràng.

Nàng ngã nhào trên mặt đất, nhìn bằng hữu tốt ngày xưa ở cùng viện kéo cánh tay hung thủ chậm rãi đi tới.

“Thật là hiếm thấy đấy, Trương Diệu Toàn, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha...” Tân Na cười không chút che giấu.

“Tân sư muội, muội... lừa gạt...”Hai mắt Trương Diệu Toàn sung huyết, gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt kia.

“Ai bảo Trương sư tỷ ngươi quá dễ lừa chứ, lại nói tiếp, ta đã sớm không ưa ngươi rồi.” Tân Na vòng quanh thân thể Trương Diệu Toàn, chậm rãi đi tới:“Cảm thấy mình là người lớn tuổi nhất trong viện chúng ta, tu vi cao nhất, liền khoa tay múa chân đối với chuyện mọi người làm, cái này cũng không nhường cái kia cũng không nhường, còn lấy danh nghĩa là duy trì kỷ luật trong viện, làm cho mọi người đều có thể ở được thoải mái.”

Nàng ta bỗng nhiên dừng bước lại, ngồi xổm xuống, hơi nghiêng đầu nhìn ánh mắt Trương Diệu Toàn: “Trương sư tỷ hiện tại có thoải mái không?”

Nhìn khuôn mặt vô cùng càn rỡ trước mắt, Trương Diệu Toàn cắn chặt răng, dùng sức mạnh cuối cùng của mình bóp cổ Tân Na.

Nhưng thân thể nàng ấy bây giờ căn bản không dùng được bao nhiêu sức lực, Tân Na cũng chỉ rũ mắt nhìn lướt qua bàn tay máu đang bóp cổ mình.

“Ai nha, đau quá a, ha ha ha... Thật là một kẻ ngu xuẩn!”

Một lát sau, Lý Hạo Minh xách cổ áo Trương Diệu Toàn, đi về phía cây Hương Tuyết Tùng kia.

“Mộc tâm của Hương Tuyết Tùng này cũng là một tài liệu luyện khí vô cùng quan trọng. Làm phiền Trương sư muội giúp ta ôn dưỡng mộc tâm này, Lý mỗ vô cùng cảm kích.”

Nói xong, hắn rút kiếm xé ra một cái khe dài hai mét trên thân cây, lại dùng linh lực mở ra, nhốtTrương Diệu Toàn vào trong thân cây.

Khoảnh khắc cuối cùng vết nứt khép lại, nàng ấy nhìn thấy gương mặt vừa độc ác vừa khinh miệt của Lý Hạo Minh.

Thật tối, lạnh quá...

Đau quá...

Ta...

Nhớ nhà.

Lúc ký ức kết thúc, Sở Lạc mở mắt ra, trên mặt nàng tràn đầy vẻ mờ mịt, nâng lên một bàn tay cứng ngắc, sờ vào nước mắt ấm áp.

Thiệu Yến bên cạnh đã không còn, trong mắt nữ thi trước mặt trống rỗng, chậm rãi hiện lên cảm xúc thuộc về con người.

“Ngươi, là ai?”

“Trương sư tỷ, ta là Sở Lạc, ta tới tìm ngươi, muốn nhờ ngươi hỗ trợ gϊếŧ chết tên súc sinh Lý Hạo Minh này!” Sở Lạc phục hồi tinh thần lại, lập tức nói ra.

Cùng lúc đó, tiếng kêu thảm thiết thê lương của Thiệu Yến đột nhiên vang lên từ phía sau.

Sở Lạc lập tức quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lý Hạo Minh kia chẳng biết đến từ lúc nào, Thiệu Yến vì bảo vệ Sở Lạc đã để cho nàng có thể chuyên tâm đánh thức Trương Diệu Toàn, đã triền đấu với Lý Hạo Minh hồi lâu, giờ phút này dần dần rơi xuống hạ phong, thần hồn cũng bị tước đi ba phần!