Chương 46: Ôi Ôi, Ta Mất Trí Nhớ

Đột nhiên, một âm thanh giống như bùa đòi mạng vang lên từ phía sau lưng mình!

Lạo xạo…lạo xạo…

Có người đang giẫm lên nước mưa nhanh chóng vọt về phía mình!

“Hoa Hoa, hiện tại mở Tam Tịnh Nghiệp Hỏa lên tầng hai cho ta chắc cũng không thành vấn đề chứ!”

Trong thế giới kết hợp giữa băng và hạt mưa, Sở Lạc cầm chổi trong tay, chạy về phía Lý Hạo Minh đã bị khống chế!

【Đã thu hoạch được thẻ trải nghiệm Nghiệp Hỏa tầng hai x1.】

Trong cái rét buốt thấu xương này, hỏa linh khí trong lòng bàn tay Sở Lạc cũng dần dần sáng lên. Trong giây lát, ánh sáng đỏ rực kia vẫn theo cán chổi kéo dài đến tận đuôi, trong lúc đó lông chổi đột nhiên dấy lên Nghiệp Hỏa hừng hực, chỗ ánh lửa chiếu rọi ra lại là chỗ băng và mưa bị hòa tan, thế giới sáng ngời!

Nghiệp Hỏa đang điên cuồng thiêu đốt, trong mắt người khác xem ra cái thứ đen như mực kia dường như đã không còn là cái chổi bình thường nữa mà là Liệt Hỏa Thần Thương, là mãnh thú lộ ra răng nanh!

“Lý Hạo Minh!”

Sở Lạc đã chạy như bay đến gần, “trường thương” bao bọc lấy Nghiệp Hỏa tầng hai quyết đoán đâm về phía ngực của hắn.

“Nhận lấy cái chết —— ”

Nghiệp Hỏa xuyên thủng phòng ngự của Ngư Bì Kỳ, xuyên thủng thân thể Lý Hạo Minh, phần phía trước lao ra khỏi l*иg ngực của hắn thậm chí còn mang theo một mảng lớn máu thịt đỏ tươi!

Linh lực toàn thân Lý Hạo Minh đều vọt về phía Nghiệp Hỏa, nhưng dựa vào lực lượng của hắn thậm chí còn không đè xuống được một chút đốm lửa kia, vẻ mặt của hắn trở nên thống khổ, ngũ quan trở nên vặn vẹo.

Trong thân thể giống như tất cả đều bốc cháy, lục phủ ngũ tạng của hắn, huyết dịch xương cốt của hắn, phảng phất trong nháy mắt đều hóa thành tro tàn!

Lý Hạo Minh trợn tròn mắt, tận mắt nhìn thấy nhục thân của mình hóa thành tro bụi tan hết trong gió!

Thế giới của hắn là một mảnh ánh lửa, mà ở trong ánh lửa này, hắn thấy được hai khuôn mặt.

Đó là Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến chết thảm dưới tay hắn, các nàng đang chậm rãi đi về phía mình...

“A —— ”

Tiếng kêu thảm thiết của nguyên thần suy yếu của Lý Hạo Minh chỉ vang lên được một nửa rồi hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

Chỉ vì Sở Lạc lại lấy ra trận bàn tiểu kết giới lần trước còn chưa dùng hết.

Đoạn Hồn Chùy do Lý Hạo Minh tự tay luyện chế ra giờ phút này đã đâm vào trong thân thể của hắn, một chút rồi lại một chút.

Nhưng dù vậy, cũng không bù đắp được thống khổ và tiếc nuối vĩnh cửu của ba người bị hại nửa năm trước kia.

Sở Lạc nhặt cái chổi bị đốt trụi lông trên mặt đất lên, thổi thổi bụi trên đó.

Không biết vì sao, cái chổi sau khi bị đốt hình như uy phong hơn trước một chút.

Khí lạnh trên núi dần dần biến mất, Sở Lạc ngẩng đầu lên, trời vẫn còn mưa, nhưng mây đen đã ít đi rất nhiều, ánh mặt trời cũng chiếu sáng cả rừng Khải Vân, đoán chừng không bao lâu nữa trời sẽ sáng.

Theo cái chết của Lý Hạo Minh, oán khí trên người Thiệu Yến và Trương Diệu Hạo hoàn toàn tiêu tán, cũng khôi phục lại dáng vẻ bình thường khi còn sống.

Sở Lạc nhìn về phía các nàng.

Thì ra đều là thiếu nữ đang tuổi thanh xuân.

Ánh mắt Sở Lạc lại nhìn về phía hồn phách bị giày vò sắp tiêu tán của Lý Hạo Minh và Tân Na.

“Bọn họ căn bản không xứng lưu lại hồn phách!” Sở Lạc oán giận nói, đột nhiên ánh mắt hơi sáng lên: “Hoa Hoa, thông đạo viện trợ của ta còn mở ra không?”

【Ta đã chuẩn bị tuyên bố hoàn thành nhiệm vụ rồi mà, ký chủ còn có chuyện gì sao?】

“Chỗ ngươi có đồ vật gì có thể cất giữ hồn phách không, ta muốn mang hai con này về cốc Hoàng Tuyền cho sư tôn ăn, khẳng định giòn tan.”

【Có thì có, nhưng sau khi đưa đồ cho ngươi, điểm khí vận khen thưởng của nhiệm vụ lần này sẽ bị trừ sạch, ký chủ có chắc là còn cần không?】

“Đương nhiên là cần rồi, điểm khí vận không còn thì còn có thể tích lũy lại, đồ ăn vặt của sư tôn bỏ lỡ thì không còn nữa.” Sở Lạc cười hì hì nói: “Mang hai oan hồn về cốc Hoàng Tuyền thì ta đây cũng coi như là áo gấm về quê đúng không?”

【Áo gấm về quê? Không tệ không tệ.】

【Đã thu hoạch được Huyền U Cổ Tệ x2.】

【Huyền U Cổ Tệ: Một loại cổ tệ có thể cất giữ một hồn phách, hoàn cảnh trong loại tiền tệ này có lợi cho việc ôn dưỡng hồn phách, nuôi chín lại ăn, cũng là lựa chọn không tệ nha ~】

【Thông đạo viện trợ đã đóng, chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ ẩn “Gϊếŧ chết hung thủ”, đạt được 0 điểm khí vận khen thưởng.】

【Nhận được phần thưởng vật phẩm cố định: Thẻ Tôi Thể cao cấp x2, thẻ Tôi Thể trung cấp x 3, thẻ Tôi Thể sơ cấp x5. 】

【Độ hoàn thành nhiệm vụ của ký chủ cực cao, cộng thêm tâm pháp rèn thể《Phần Linh Quyết》. Chú ý: Công pháp này không tồn tại trong Tu chân giới, không có phân chia cấp bậc Thiên Địa Huyền Hoàng, được căn cứ vào tình huống của ký chủ để đo đạc chế tạo riêng, độ phù hợp với ký chủ là trăm phần trăm. 】

【Phần thưởng tăng thêm —— Quang hoàn chúc phúc của Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến.】

【Quang hoàn chúc phúc: Sau khi ký chủ tiến vào Trúc Cơ kỳ, lập tức đạt được một lượng thần thức cơ sở nhất định, quang hoàn này có thể giúp cho ký chủ tu luyện thần thức vĩnh viễn nhanh hơn người khác một bước!】

Sau khi tiếng tuyên đọc của Hoa Hoa kết thúc, Sở Lạc lại đợi một lúc lâu.

“Còn có nữa không?”

【Hết rồi, kí chủ chỉ nghĩ chuyện tốt. 】

Sở Lạc cười gãi đầu, sau khi thấy oán khí của Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến biến mất, lúc này mới thu hồn phách của Lý Hạo Minh và Tân Na vào trong Huyền U Cổ Tệ.

Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến cũng đã đi về phía nàng.

“Sở sư muội, lần này may mà có ngươi, nếu không, ta sợ là thật sự phải biến mất khỏi thế gian rồi.” Trương Diệu Toàn nói, hồi tưởng lại một màn lúc trước, nếu không có ngọn lửa cường đại mà Sở Lạc triệu hồi ra kia gϊếŧ chết Lý Hạo Minh, chỉ sợ nàng ấy cũng không có cách nào với Lý Hạo Minh cả.

Sở Lạc hơi xấu hổ cười nói: “Ta còn phải cảm tạ hai vị sư tỷ đã giúp ta xử lý hai kẻ cầm thú này. Đúng rồi Thiệu sư tỷ, Toái Cốt Đinh kia có làm gì tỷ không?”

Thiệu Yến lắc đầu: “Có lẽ cũng là nhân họa đắc phúc, trái tim của ta bị bọn họ dùng để nuôi vỏ Hỏa Giáp Trùng, cho nên bên ngoài đã phủ kín giáp xác cứng rắn, Toái Cốt Đinh chỉ cắm trong giáp xác chứ không đâm vào trái tim.”

“Tốt quá rồi.” Nhớ tới lúc trước Thiệu Yến dùng trái tim duy nhất để ngăn đinh độc cho mình, mũi Sở Lạc hơi chua xót: “Hai người đều tốt cả.”

Trong lòng nàng vẫn có bất đắc dĩ.

Rõ ràng là người tốt như vậy, vì sao lại bị bọn họ tàn nhẫn sát hại như thế.

Đột nhiên một giọng nói quen thuộc truyền đến từ một nơi không xa.

“Sở sư muội, muội có ở đó không ——”

“Hà sư huynh?” Sở Lạc kinh ngạc lẩm bẩm: “Không đúng không đúng, hẳn là người của đội tuần an tới...”

Nàng còn chưa nghĩ ra nên giải thích thế nào về việc mình cố ý ném ngọc bài vào hang động Tuyệt Minh Lang, lại vì sao phải xử lý Lý Hạo Minh và Tân Na.

Linh cơ khẽ động, Sở Lạc nhắm mắt lại, thân thể ngã xuống.

“Ôi ôi, ta mất trí nhớ...”

Trương Diệu Toàn đón lấy thân thể té xỉu của nàng, đúng lúc này, Hà Nghiên Sơ cũng mang theo người của đội tuần an đi tới đỉnh núi.

Vừa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Hà Nghiên Sơ lập tức nhận ra hai khuôn mặt này.

“Trương Diệu Toàn, Thiệu Yến? Các ngươi làm sao lại...” Hà Nghiên Sơ lại nhìn về phía Sở Lạc đang được đỡ kia, thấy một hồn một thi kia cũng không có địch ý với nàng, liền trực tiếp hỏi: “Sở sư muội đây là thế nào?”

“Nàng...”

Trương Diệu Toàn và Thiệu Yến liếc mắt nhìn nhau, sau đó trăm miệng một lời nói: “Mất trí nhớ.”