Chương 12: Hỗn độn trụ nhỏ bằng nắm tay

Đến đây, không ít thanh âm phụ họa nói: “Đúng vậy, không biết là ai to gan, nghe nói đến bây giờ tông môn vẫn đang ráo riết điều tra.”

“...” Cái tên cả gan làm loạn, đầu sỏ gây tội đi bậy trên đầu tông chủ Tang Lê gắt gao cúi đầu, hận không thể rúc đầu vào nách mà trốn đi.

Hắn khóc không ra nước mắt, trong lòng yên lặng vụn vỡ nghĩ, “Cái đó thực sự không phải phân… Không phải xuất phát từ cái mông đâu mà…”

Quân Như Hành bị mạch não thần kì của hắn làm cho nhấp chặt môi, làm cho cái đầu vốn đang ngẩng cao trở nên hèn mọn một ít.

Thực sự quá mất mặt.

Kỳ thật chuyện này y cũng có không ít trách nhiệm.

Lúc ấy y chỉ nghĩ, đi ra ngoài du ngoạn lâu như vậy khi trở về cũng nên ghé nơi này của tông chủ một chuyến, báo lại một chút sự việc gặp được ở bên ngoài.

Y điều khiển thuyền bay vốn không quá cao, chủ phong tông chủ lại là đỉnh núi cao nhất, phía dưới thuyền bay tuy là sương mù lượn lờ nhưng kỳ thật đã cách mặt đất không xa.

Không ngờ rằng, Tang Lê từ trong cơn hấp hối bò dậy sau đó chạy đến rào chắn làm một trận ói mửa.

Nói trùng hợp thì cũng đủ trùng hợp, Ninh Viễn Minh vừa lúc ở phía dưới, hứng trọn toàn bộ uế vật.

Thời điểm thanh âm kia truyền tới, y liền biết sự tình đã trở nên phiền toái, cho nên khi Hàn Thiên Kiếm của Ninh Viễn Minh bay đến y liền nhanh chóng thu thuyền bay bỏ chạy.

Y không nén nổi cơn giận của người này.

Chỉ là đáng thương Ninh Viễn Minh một đời anh danh.

Chỉ mới qua một đêm, toàn tông trên dưới truyền tin đến ồn ào huyên náo.

Kỳ quái nhất có một cái lời đồn là, tông chủ anh minh thần võ không ai sánh bằng của bọn họ bị một kẻ trộm đi bậy lên đầu, gội đến đầu cũng muốn trọc.

Hiện tại Ninh Viễn Minh vừa hiện thân lời đồn tự sụp đổ, vì tóc của hắn vẫn còn.

Chỉ là chuyện này hắn không có khả năng để yên.

Ngoài việc Ninh Viễn Minh có thể hay không vẫn luôn tìm kiếm kẻ đó, chỉ sợ hiện tại, toàn bộ Tu Tiên Giới đều biết tông chủ Thanh Phong Tông bị người ị bậy một đầu đầy phân.

Rốt cuộc, trong tông môn vẫn có kẻ nằm vùng của tông môn khác đều là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cũng may, Thanh Phong Tông mất mặt cũng không pahir là một hai lần, toàn tông trên dưới đều tập mãi thành thói quen.

Ninh Viễn Minh một bộ dáng không thèm để ý, mặc dù nghe được phía dưới xì xào bàn luận, dùng phong thái vân đạm phong kinh nhanh chóng đáp xuống đất.

Cánh hoa vẫn còn phiêu đãng trong không trung, Ninh Viễn Minh cùng thân truyền đệ tử đáp xuống đất, hắn duy trì nụ cười cao thâm khó đoán nhìn đoàn người trong đại điện.

“Không nói nhiều lời, hôm nay chủ yếu là khảo nghiệm linh căn, khảo nghiệm hoàn thành sẽ là lúc các ngươi biết mình đi về đâu.”

Vừa dứt lời, hắn vỗ vỗ tay, lập tức có người chuyển một cái bàn đến trước mắt mọi người.

Ninh Viễn Minh từ trên cao nhìn xuống, trong tay tiếp nhận đồ vật mà đệ tử thân truyền bên cạnh đưa đến.

Hắn chậm rãi đi đến trước bàn, trong tay lấy ra một chiếc hộp gấm, lập tức có một tên đệ tử khác ở trên bàn bày biện một cái thạch đài.

Sau đó Ninh Viễn Minh dưới ánh nhìn tò mò của đám người đang chờ đợi mở hộp gấm ra lấy từ bên trong một cục đá trong suốt.

Tang lê hoàn toàn khϊếp sợ.

“Đây… đây chính là hỗn độn trụ thám trắc tư chất kia?”

[Đúng vậy, đây chính là cây cột đó]

???

Có gì đó sai sai?

Viên đá được Ninh Viễn Minh cầm trong tay kia, chỉ vừa bằng một nắm tay, này cùng với một cây cột rất khác nhau đi?

Tang Lê nhớ rõ cốt truyện, khí bọn họ được đưa đến sân huấn luyện, ở nơi đó có một khối trụ đá hỗn độn, hình dáng vô cũng to lớn mạnh mẽ.

Như thế nào mà từ hỗn độn trụ lại co thành hỗn độn thạch vậy?

Hệ thống nhìn ra hắn nghi hoặc, nói thật, hiện tại nó cũng vô pháp tiếp thu dòng suy nghĩ của người này.

“Ký chủ à, chuyện là như thế này, khả năng bởi vì ngài xuyên đến đây nên thế giới này mới sinh ra những tiểu biến hóa như vậy, Thanh Phong Tông tuy rằng vẫn là đệ nhất tông môn, nhưng không hiểu như thế nào từ tông chủ đến trưởng lão từ thân truyền đến nội môn, cái này so với cái kia càng phá của hơn càng quỷ dị hơn, ta tin tưởng từ khi ngài nhìn thấy phương thức tông chủ lên sân khấu thì ngài đã có chút manh mối.]

Tang Lê nhịn không được co rút khóe miệng, vậy là cảm giác của hắn đã đúng sao, tông chủ lúc trước không như vậy à?

Hắn không khỏi có chút buồn bực, ngày trước thời điểm hắn đọc quyển tiểu thuyết này, hắn cũng cảm thấy rằng tông chủ không phải là dạng người này, tổng thể cho ra cảm giác rất bình thường, nhưng không hiểu như thế nào, khi hắn tận mắt thấy y lại chênh lệch to lớn như thế.

Vậy nguồn gốc mọi việc là do hiệu ứng bươm bướm sau khi mình xuyên sách sao?

Có vẻ là vậy rồi, tuy rắng hắn vừa mới tới nhưng vẫn có thể cảm thấy những sự việc đã trải qua trong mấy ngày gần đây cùng với những gì đã đọc trong tiểu thuyết không quá giống nhau.

Hắn đột nhiên nảy ra một ý tưởng thái quá.

[Dễ tổng, ngươi sẽ không đem ta đến một thế giới khác đúng không?]

Hệ thống quỷ dị trầm mặc hai giấy, ngay sau thề son sắc đảm bảo, [Không có khả năng đó! Tuyệt đối không có chuyện đó xảy ra! Ta tin tưởng chính xác là thế giới này!]

Nếu không phải nó không có thực thể, nó đã vỗ ngực mà bảo đảm.