Chương 2: Vẫn còn có người xuyên sách vào thời điểm này sao

Tang Lê cũng là một trong số đó, chửi tác giả đến máu chó đầy đầu, thiếu chút nữa gửi nhẹ một lưỡi dao.

Hắn cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày từ một tiểu thuyết rất bình thường, đến cuối cùng kết cục lại đóng băng thành như vậy.

Cái gì mà sảng văn thoải mái?

Dù cho hắn không thực sự cảm thấy như vậy, nhưng lại vô cùng nhập tâm thấu hiểu cho nhân vật, để rồi trở thành tay mắng top 1 trong khu bình luận.

Mắng tác giả xong hắn còn chưa hết giận, còn nghĩ ngày hôm sau sẽ đem tên anh em tốt ra mắng cho tỉnh ra.

Nào đâu có ngờ, hắn chỉ ngủ một giấc, còn chưa kịp đến mắng chửi ai, tỉnh dậy liền phát hiện chính mình đã xuyên sách.

Thật là ly ly nguyên thượng phổ. (?)

Sau một thời gian hắn cũng đã hồi tưởng xong, hắn đột nhiên ý thức được một vấn đề.

Giống như hắn chưa biết được chính mình xuyên vào nhân vật nào?

Tuy trong lòng đã mờ mờ đoán được, nhưng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi.

Theo lý mà nói, kinh nghiệm đọc được nhiều bộ truyện tình ái của hắn nói rằng, loại truyện tu tiên xuyên sách này, hẳn là hắn nên xuyên thành sư tôn.

Nhưng bộ dáng hiện tại của hắn, quần áo trên người không chỗ nào là sạch sẽ, thật không giống hình tượng đóa hoa thanh lãnh đó một chút nào.

Nhìn đi nhìn lại lại rất phù hợp với hình tượng pháo hôi.

Nếu thật sự là pháo hôi vẫn còn tốt, hắn cảm thấy pháo hôi còn không thảm bằng nhân vật chính.

Chỉ là có chút sợ những gì mình hy vọng không thành sự thật, bởi vì tiểu thuyết hắn đã đọc qua không có bộ nào mà người xuyên sách lại không xuyên vào nhân vật trùng tên trùng họ, mà lại xuyên vào nhân vật khác.

Hắn chưa từ bỏ ý định hỏi hệ thống, [Ta xuyên thành ai?]

Hệ thống trầm mặc một lúc lâu sau mới trả lời [Khả năng cao là ngài xuyên vào nhân vật trùng tên với mình đi?]

"..." Có phải hay không hắn cũng không biết, nhưng hắn có thể xác định rằng.

Hắn chính là xuyên vào nam chính nguyên văn có vận mệnh thê thảm kia!

Nghĩ đến đủ loại tao ngộ của nhân vật chính, Tang Lê khó khăn đối thoại với hệ thống trong đầu.

Giọng của hắn run rẩy hỏi hệ thống, "Thế... Thế cốt truyện đã phát triển đến đâu rồi? Cái huyết mạnh nghịch thiên của ta thức tỉnh rồi sao?"

[Còn chưa đến đó đâu, ngài hiện tại chỉ là bị người ta đánh một trận, ném bãi tha ma, còn chưa gia nhập Thanh Phong Tông đâu.]

"???"

Đây là hắn vẫn còn ở đoạn mở đầu của tiểu thuyết đi?

Nhưng mà vẫn còn có người xuyên sách vào thời điểm này sao!?

[Người khác hoặc là nửa đường, hoặc là đại kết cục, ngươi cho ta xuyên vào "tận hưởng" từ đầu là có ý gì?]

[Aizz, đây cũng là giúp ngài có thể thể nghiệm được đắm chìm trong cốt truyện đó thôi.]

[Ha hả, vậy là ta nên cảm ơn ngươi rồi.]

Đây là ngại hắn nhập tâm còn chưa đủ mãnh liệt nên cố gắng an bài cho hắn sao.

Bất quá...

Nếu hắn không gia nhập Thanh Phong Tông, vậy có thể nào vẫn còn cơ hội vãn hồi vận mệnh bi thảm không!

Tang Lê cẩn thận hội tưởng lại cốt truyện một lần nữa, lúc này nhân vật chính mới 16 tuổi, ở cái thời đại này chỉ vừa mới tính là thành niên.

Lúc đầu bị người vu oan trộm đồ, ăn một trận no đòn, thiếu chút nữa đang sống sờ sờ bị người đánh chết.

Kẻ kia thấy hắn hôn mê, cho rằng hắn đã chết, sợ bị thưa kiện, cho nên đem hắn vứt ở bãi tha ma.

Cũng chính là ở cái bãi tha ma này, hắn gặp được trưởng lão Thanh Phong Tông đang đi vân du, Quân Như Hành.

Hắn cũng chẳng thể nào hiểu được một trưởng lão tông môn ra ngoài vân du lại lưu lạc tới bãi tha ma này.

Dù sao cũng là nam chính được y nhặt về, mà nhặt xong y vẫn luôn bế quan không thèm để tâm đến quan môn đệ tử này.

Vị sư tôn này cả tiểu thuyết số lần lên sân khấu có thể đếm được trên đầu ngón tay, không phải đang bế quan, cũng chính là đang trên đường bế quan.

Tang Lê chỉ nhớ rõ, vị sư tôn này so với đa số sư tôn trong tiểu thuyết giống nhau, đều là một bộ dáng thanh cao không nhiễm bụi trần.

Mặt khác, hắn thật không hiểu rõ vị này lắm vì nguyên văn cũng không miêu tả quá nhiều!

Nếu vị sư tôn này còn chưa lên sân khấu, vậy có thể hay không hắn có thể trốn khỏi sân khấu này?

Chỉ cần không gia nhập vào Thanh Phong Tông, vậy thì cốt truyện phía sau cũng chỉ là một đống đánh rắm.

Tang Lê tâm niệm vừa động, tính toán chạy trước rồi nói chuyện sau.

Còn chưa kịp nhích người, hắn lập tức tê liệt ngã xuống đất, xương cốt toàn thân như gãy nát, đau đến mức phải hít một hơi khí lạnh.

[Sao lại thế này? không phải lúc nãy còn rất tốt sao?

[À, tôi che chắn cảm giác đau nên nãy giờ ngài mới không cảm thấy.]

?

Ngươi là người đã làm việc này?

Cũng không phải vậy, hệ thống vốn dĩ cũng không phải là người.

[Đây không phải là tật xấu của ngươi đi? Ngươi đem cảm giác đau đớn của ta đóng lại làm gì?]

Đến lúc này hắn mới nhớ rằng, hiện tại hắn là nhân vật chính nguyên văn, là người bị đánh xém chết ném ở chỗ này.

Hắn nhớ mang máng hình như ban đầu mình bị cây côn đánh nên chuyện không có miệng vết thương âu cũng là chuyện thường tình.

Bởi vì tất cả đều là nội thương aaa!!

Tang lê cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình giống như bị nghiên nát ra, đau đến mức thân thể hắn cuộn tròn thành một đoàn.

Nam chính đúng là quá khó làm!

Đời trước hắn đã tạo cái nghiệp gì mà bây giờ gặp được cái hệ thống này, đem hắn đến cái địa phương quỷ quái này đây.