Chương 3: Lỗ Thủng

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Chỗ ba người đang đứng chính là đường Bách Gia trong bối cảnh nhiệm vụ.

Con đường tĩnh mịch mà nhỏ hẹp, chẳng thấy được điểm cuối, xem kiểu dáng nhà thì có vẻ đây là nơi giao nhau của thành phố và nông thôn chừng mười năm trước.

Những căn nhà hai bên nhìn chung không cao, chênh vênh và lệch nhau như vảy cá vậy.

Trên vách tường toàn là nấm mốc xám đen hoặc dây thường xuân mọc chi chít, ở trong đó sẽ khiến người ta cảm thấy tâm trạng bị đè nén cực kỳ ngột ngạt.

Không khí trộn lẫn mùi khói dầu và hôi thối, trong những khe hở trên mặt đất tràn đầy chất lỏng màu đen không rõ là gì.

Bạch Sương Hành đi rất nhẹ nhàng, tránh những vết nước bẩn, không để chúng dây vào giày và tất của mình.

Trên đường đi, ba người trao đổi thông tin cá nhân đại khái, phát hiện đều là sinh viên hết.

Cô học Mỹ thuật ở Đại học A, Từ Thanh Xuyên là đàn em nhỏ hơn cô một khóa, học khoa Công nghệ Phần mềm.

Văn Sở Sở trông nhỏ con, ăn nói nhỏ nhẹ, thế mà lại học trường cảnh sát.

Đường Bách Gia rất dài, ngay trước khi mặt trời lặn hết, cả nhóm cuối cùng cũng tới được chỗ cần tới.

Số 444.

Đây là một con số rất xui xẻo, cực hợp với những bộ phim kinh dị. Căn nhà có tổng cộng bốn tầng, trông bề ngoài chẳng khác gì với nhà dân kiểu cũ hết, cửa sổ đóng chặt, chẳng thấy được tình hình bên trong.

Từ Thanh Xuyên đẩy cánh cổng sắt ở tầng 1 ra nhưng không được: “Cửa khóa rồi.”



Anh ta lại thử gõ cửa, cũng chẳng có phản ứng gì.

Văn Sở Sở hơi căng thẳng: “Trong nhà không có ai à?”

Đừng trách cô ta nhát gan, thực sự căn nhà này quá âm u mà. Trên cả con đường có nhiều nhà dân như thế nhưng chỉ có khi tới gần nó mới có một cảm giác ớn lạnh xộc thẳng tới.

Bạch Sương Hành không nói gì, ánh mắt dán vào cổng sắt.

Căn nhà này đã cũ, cổng sắt cũng hoen gỉ loang lổ, có một cái mắt mèo ở vị trí ngang đầu người.

… Đợi đã.

Cô bước tới một bước.

Đó không phải mắt mèo.

Nói chính xác hơn là mắt mèo chống trộm đã bị gỡ xuống, chỉ còn lại một cái lỗ đen ngòm. Họ đứng ngoài căn nhà, nhìn xuyên qua cái lỗ đó là sẽ thấy được cảnh tượng bên trong.

[Một cái lỗ tròn.]

Ngay lúc cô phát hiện ra điểm này, lời dẫn đột nhiên vang lên.

[Mọi người là học trò được thầy Bách Lý chọn lựa, người ở đây đều biết mọi người sẽ tới, nhưng sao gõ cửa lại chẳng có ai trả lời chứ? Có lẽ nó sẽ cho mọi người biết đáp án.]

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Ý của nó là chúng ta nên nhìn vào trong lỗ nhỏ này.”

“Lỗ tròn kiểu này… Khiến người ta rất khó chịu.”



Văn Sở Sở rất cảnh giác: “Trong phim kinh dị, lỗ thủng là thứ yêu thích của đám cuồng nhìn lén đấy.”

Từ Thanh Xuyên cực kỳ tán thành.

Một trong các định luật của phim kinh dị là không bao giờ được nhìn vào khe cửa, gầm giường và lỗ thủng.

Nhìn lén là thứ không bao giờ thiếu trong một câu chuyện kinh dị, nhìn cái lỗ đen kịt này, anh ta vô thức thấy hơi bất ổn.

“Nếu cửa Đêm Trắng này đã có hình thức là phim kinh dị thì có khi nào tình tiết trong cốt truyện gốc sẽ xuất hiện ở đây không?”

Văn Sở Sở cũng ý thức được mánh khóe bên trong: “Đừng nói là lúc chúng ta nhìn vào lỗ thủng đó… Sẽ bất ngờ xảy ra chuyện gì đấy nhé?”

Họ đều lờ mờ cảm nhận được nguy hiểm, trong góc khuất mà mắt thường không thể nhìn thấy được, hệ thống 056 không chờ nổi nữa, thầm nhẩm lời dẫn tiếp theo.

Đến rồi.

Chẳng mấy chốc, điều đáng sợ đầu tiên của bộ phim sẽ được mở ra!

Trong cốt truyện có sẵn, nhóm nhân vật chính vào căn nhà số 444, gõ cửa nhưng không ai đáp lại nên sẽ nhìn vào lỗ thủng đen như mực trên tường.

Lỗ thủng rất nhỏ, xung quanh tĩnh mịch, ngay khi họ thả lỏng cảnh giác thì một con mắt đầy tia máu sẽ đột nhiên xuất hiện, dừng ở ngay đầu bên kia —

Hóa ra sau cửa là một tên cuồng nhìn lén, chỉ cách họ có một bức tường, xuyên qua lỗ thủng mà lẳng lặng quan sát động tĩnh bên ngoài!

Dù tình tiết jumpscare (hay phản ứng giật mình là một kỹ thuật thường được sử dụng trong những bộ phim kinh dị, nhà ma, trò chơi video, và Screamers Internet, nhằm hù dọa khán giả bằng cách làm cho họ ngạc nhiên với sự thay đổi đột ngột trong hình ảnh hoặc sự kiện, thường xảy ra đồng thời với một âm thanh đáng sợ, chủ yếu là tiếng la hét lớn. Được sử dụng phổ biến trong các bộ phim từ những năm 1980, Jumpscare được mô tả là "một trong những yếu tố cơ bản của phim kinh dị". Jumpscare có thể khiến người xem ngạc nhiên khi xuất hiện tại một điểm trong phim nơi nhạc phim yên tĩnh và người xem không mong đợi bất cứ điều gì đáng báo động xảy ra, hoặc có thể là sự trả giá đột ngột cho một thời gian dài hồi hộp. Một số nhà phê bình đã mô tả Jumpscare như một cách để người xem có cảm giác lo sợ, họ tin rằng thể loại kinh dị đã trải qua một sự suy giảm trong những năm gần đây sau khi quá phụ thuộc vào các ngụ ý, thiết lập nó như một lời sáo rỗng của bộ phim kinh dị hiện đại.) này hơi cũ nhưng hiệu quả lại cao, nhẹ thì dọa cho người ta run bần bật, nặng thì khiến tâm trí rối loạn, ngã lăn quay tại chỗ luôn.

Nghĩ tới cảnh tượng đó, nó không khỏi nảy ra sinh sự chờ mong xấu xa.