Chương 37: Khách Không Mời

Quyển 1: Ác Ma Sẽ Lộ Diện

Không thể lãng phí thời gian nữa, cả ba người vét vài lá bùa trừ tà cứu mạng trong phòng khách của chủ nhà rồi chẳng nán lại nữa, lập tức xuống lầu.

Lối vào tầng hầm được xây ở trong cùng của tầng 1, Từ Thanh Xuyên xung phong đi trước, Văn Sở Sở thì bọc hậu, Bạch Sương Hành đi giữa.

Chưa tới tầng 1, Bạch Sương Hành đã bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa ầm ầm.

Tiếng động này vừa gấp gáp vừa dồn dập, Văn Sở Sở sợ tới giật bắn người, Từ Thanh Xuyên cũng bối rối: “Ai ngoài đó vậy?”

Oán khí đang ngưng tụ ở đây, rất dễ dẫn ác ma tới, nhưng… hồn ma mà còn phải gõ cửa nữa à?

Trong lúc đang bối rối, ngoài cửa chợt truyền tới tiếng nức nở mơ hồ của một cô bé: “Cứu với, làm ơn, làm ơn đi mà!”

Đó là một giọng nói quen thuộc, âm thanh non nớt từ một đứa bé khoảng 1o tuổi.

Bạch Sương Hành nhận ra giọng nói này: “… Tống Thần Lộ?”

Văn Sở Sở sửng sốt: “Cô bé có thể nhìn thấy linh hồn của bà nội ấy hả? Sao nó lại ở đây?”

Chẳng ai biết nguyên nhân.

Rất có thể “người” ngoài cửa là cái bẫy do ma quỷ bày ra, Bạch Sương Hành không dám buông bỏ cảnh giác mà tìm cái lỗ tròn giữa cửa chính để nhìn ra ngoài.

Cô bé có khuôn mặt thanh tú đang đứng một mình ngoài cửa, ôm con thỏ bông cũ mèm trong tay, có lẽ vì sợ nên nước mắt giàn giụa.

Sau lưng nó, càng lúc càng có nhiều oán khí chậm rãi ngưng tụ lại, bóng đêm hỗn loạn, tiếng gió như hòa vào trong tiếng khóc của phiêu linh.

Từ góc này, không chỉ có nhà số 444 mà cả con đường đều bị nhuốm một màu máu.

Chuyện này khiến Bạch Sương Hành nhớ tới lúc bị ma dẫn lối khi hai cõi âm dương tiếp giáp với nhau —

Có lẽ lúc này đây, họ cũng đã bị oán khí của Giang Miên kéo vào cõi âm, hoàn toàn ngăn cách với bên ngoài.

Nếu thế thì không thể nào thoát dễ dàng được rồi.

Đứa trẻ ngoài cửa không giống ma quỷ cho lắm.

Văn Sở Sở khẽ hỏi: “… Có mở cửa không?”



Bạch Sương Hành không có ý phớt lờ, cô siết chặt một lá bùa trong tay: “Để đề phòng, chuẩn bị sẵn sàng đi.”

Cô hành động rất dứt khoát, sau khi trao đổi ánh mắt với đồng nghiệp xong, tay phải cô lập tức dùng sức.

Cửa phát ra tiếng két rồi mở ra, đứa bé ngoài cửa ngước đôi mắt lưng tròng nhìn lên, vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị Bạch Sương Hành kéo vào nhà.

Cửa bị đóng lần nữa, Văn Sở Sở nhìn Tống Thần Lộ trước mặt, trong lòng cực kỳ kinh ngạc: “Sao em lại tới đây?”

“Em… Em đi tìm bà nội.”

Cô bé ôm con thỏ bông chặt hơn nữa, nước mắt lã chã rơi: “Bà nội đi theo mấy anh chị, em cứ nghĩ là… Bà ấy ở cùng mọi người.”

Ai ngờ chẳng tìm được bà nội mà lại còn đυ.ng phải vụ tà thuật thất bại, oán khí cắn ngược lại, bị cuốn vào chỗ bị ma quỷ hoành hành thế này.

Từ Thanh Xuyên nhíu mày: “Cha mẹ em cho em ra ngoài một mình muộn thế à? Họ không kể cho em nghe tình hình của bà nội hiện tại hả?”

Tai nạn giao thông đã qua lâu thế rồi, Tống Thần Lộ đâu có bị ngốc, sao có thể không biết bà nội mình đã qua đời được?

“Em lẻn ra ngoài một mình.”

Tống Thần Lộ cúi đầu xuống, siết chặt bàn tay của con thỏ bông, mím môi lại để cố không khóc: “Vì… Vì bà nội.”

Cô bé nói không rõ nghĩa nhưng Bạch Sương Hành lại hiểu.

Nghe nói vợ chồng nhà họ Tống làm việc ở ngoài rất lâu rồi, cô bé được bà nội nuôi lớn, trong số tất cả những người bên cạnh, chắc chắn người Tống Thần Lộ thân thiết và tin tưởng nhất là bà nội mình.

Đến cả nguyên nhân cái chết của bà lão cũng là vì Tống Thần Lộ bị mắc bệnh lạ, bà lão lo lắng tới bệnh viện lấy thuốc nên mới đυ.ng phải tên tài xế say rượu lái xe đó.

Chính vì thế nên dù biết bà lão đã chết, Tống Thần Lộ vẫn không sợ bà nội mình.

Bạch Sương Hành thầm thở dài.

Nhà số 444 và con đường bên ngoài đã bị oán khí nuốt chửng rồi, họ bị kẹt lại đây, chẳng biết sao mới chạy thoát được nữa.

Rõ ràng chỗ này không an toàn, nếu để Tống Thần Lộ một mình ngoài cửa, chắc chẳng mấy chốc cô bé cũng sẽ trở thành đồ ăn cho ma quỷ thôi.

Cách tốt nhất hiện tại là dẫn cô bé theo.

Suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu thì bên tai cũng nghe tiếng hệ thống.



[Ding dong!]

[Chúc mừng nhóm người khiêu chiến đã mở được nhiệm vụ nhánh: Cừu Non Hoang Mang!]

[Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, ba người đã cứu Tống Thần Lộ vô tình lạc vào đây. Bảo vệ hay bỏ mặc chỉ phụ thuộc vào quyết định, nhưng mà…

Nếu có thể đưa cô bé an toàn rời khỏi đây, nói không chừng sẽ có được bất ngờ đấy.]

[Phần thưởng nhiệm vụ nhánh: ???]

“Dù không biết dưới tầng hầm rốt cuộc là chuyện gì, nhưng cứ để con bé theo chúng ta đi, chí ít cũng an toàn hơn.”

Từ Thanh Xuyên đề nghị: “Hay là, chúng ta đưa con bé theo đi.”

Huống hồ gì họ mới nhận được nhiệm vụ nhánh nữa, ngu sao không làm, xét theo tình hình hiện tại thì dẫn theo Tống Thần Lộ không lỗ chút nào.

Bạch Sương Hành gật đầu, chẳng biết nghĩ tới chuyện gì mà cô khẽ cúi người nhìn cô bé trước mặt.

Cô cụp mắt xuống, mỉm cười trong thế giới đầy âm khí u ám: “Xin lỗi nhé, có phải là em sợ lắm không? Em có đi nhà ma bao giờ chưa?”

Tống Thần Lộ cố nén nước mắt, gật đầu.

“Chỗ chúng ta đang đứng đang thử nghiệm một nhà ma kiểu mới đấy.”

Bạch Sương Hành nói: “Những luồng khí đen này là sương mù đặc biệt, trong nhà thì dùng sơn màu đậm để quét, nếu lát nữa có ai đột nhiên xuất hiện thì đều là nhân viên sắm vai hồn ma cả.”

Cảnh tượng xung quanh quá đỗi kinh khủng, cô bé sợ tới trở nên hoang mang, nghe cô nói xong thì mờ mịt chớp mắt vài cái.

“Nhà ma sắp khai trương rồi, hôm nay bọn chị phải thử hiệu quả thế nào, ai ngờ lại tình cờ đúng lúc em tới.”

Bạch Sương Hành xoa đầu cô bé: “Đi theo bọn chị trước có được không? Sau khi xong hết việc, bọn chị sẽ dẫn em về tìm bà nội.”

Giọng điệu của cô dịu dàng ôn hòa, không hề hợp với sương máu đang phun trào sau lưng tí nào, khiến người ta cảm thấy an tâm trong môi trường ngột ngạt và khủng bố này một cách vô cớ.

Cô bé sợ hãi mím môi, siết chặt con thỏ bông trong lòng rồi khẽ gật đầu.

Bạch Sương Hành cười cười, gật đầu ra hiệu với Từ Thanh Xuyên và Văn Sở Sở.

Đi được rồi.