Chương 11: Con thích anh ấy thì có gì là sai?

"Không thể, cha mẹ có thể yêu cầu con làm bất cứ điều gì duy chỉ có điều này là con không thể làm được con không thể thả anh ấy ra."

Sở Dữ Khoát vừa nói dứt lời, thì Sở Thiên Mục đã tức giận giơ tay tát cậu một cái thật mạnh, giận dữ nói: "Đồ nghịch tử, nó chính là anh ruột của mày, mày có biết mày đang làm gì không?

Sở Dữ Khoát bị đánh mặt lệch sang một bên, nhỏ giọng nói: " Con thích anh ấy thì có gì là sai?"

"Cái gì?"

"Con nói con thích anh trai thì có gì sai!"

Sở Thiên Mục bị nói đến suýt chút nữa đứng không vững, giơ tay tát thêm một cái, cả giận nói: "Tao thấy mày đã quá phản nghịch rồi, hôm nay tao phải đánh chết mày, xem mày còn dám nói ra những lời đại nghịch bất đạo thế nữa không!"

“Ông Sở, bình tĩnh lại để tôi nói với con nó vài câu.” Hạ Uyển Thanh sợ Sở Thiên Mục thật sự đánh hắn một trận tơi bời, vội vàng tiến lên phía trước ngăn giữa hai người.

Hạ Uyển Thanh kéo Sở Dữ Khoát vào phòng bên cạnh, Sở Dữ Khoát quay lưng về phía Hạ Uyển Thanh, nói một cách dứt khoát: "Mẹ! Mẹ đừng khuyên con, cho dù mẹ gϊếŧ con bây giờ, con cũng sẽ không để Thời Ngôn Triệt đi. ....."

Không đợi hắn nói xong, bên tai vang lên tiếng đóng cửa nặng nề. Sở Dữ Khoát vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cửa đã khóa nhưng vẫn có thể nhìn thấy nửa bóng dáng của Hạ Uyển Thanh. Hắn lo lắng đến mức không ngừng nắm khóa cửa, hét lên với bên ngoài: "Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy? Thả con ra, mẹ không thể để Thời Ngôn Triệt đi..."

Hạ Uyển Thanh đứng ở cửa và nói: "Con nên ở bên trong mà suy nghĩ lại đi!"

Thời Ngôn Triệt nằm trong phòng, anh chỉ có thể nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài sau khi Sở Dữ Khoát rời khỏi, cụ thể nói gì anh đều không nghe rõ một chữ. Đang lúc anh gấp đến độ một mặt bực bội thì cửa phòng bị Hạ Uyển Thanh mở ra .

"Ờ, con có biết chìa khóa ở đâu không?" Hạ Uyển Thanh đứng bên cạnh giường, chỉ vào cổ tay của Thời Ngôn Triệt vừa nói.

Thời Ngôn Triệt quay sang nhìn chiếc tủ bên cạnh giường, nói: "Nó nằm ở bên trong ngăn kéo."

Hạ Uyển Thanh không nghĩ gì, cô liền đưa tay mở ngăn kéo. Thời Ngôn Triệt nhìn thoáng qua đủ loại "Đồ chơi" trong ngăn kéo, xấu hổ đến mức muốn tìm một vết nứt trên sàn nhà trong giây lát để chui xuống.

Hạ Uyển Thanh cũng dừng một chút nhưng vẫn là duy trì hình dáng tốt đẹp, đưa tay đẩy mấy côn ŧᏂịŧ giả ở trong ngăn tủ tìm được hai chìa khoá. Thời Ngôn Triệt lúc được mở khóa tay thì trên mặt chỉ thấy có một trận đau rát, mặt mũi cả đời cứ như vậy trong vài giây mất sạch.

“Tiểu Triệt a, Dữ Khoát nói là thằng bé mang con đến nơi này trói lại, dì thay mặt nó xin lỗi con. Dì biết những việc nó làm với con là không thể nào tha thứ nhưng làm một người mẹ, dì vẫn muốn con khoan hồng độ lượng bỏ qua cho nó lần này, dù sao nó cũng là em trai con. Mặc kệ con muốn đền bù như thế nào thì dì đều đáp ứng, đồng thời dì cũng cam đoan rằng từ này về sau nó sẽ không tìm con quấy rầy nữa.

Nghe Hạ Uyển Thanh tràn đầy thành khẩn, khóe miệng Thời Ngôn Triệt giật giật nói: “Đền bù đáp ứng cái gì? Vậy nếu tôi muốn bà cùng Sở Thiên Mục ly hôn thì sao?”

Rõ ràng là Hạ Uyển Thanh ngẩn người, sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt xuống. Thời Ngôn Triệt thấy thế thì từ trên giường đứng lên nói: “Bỏ đi, tôi không đến mức có thể làm được loại việc chia rẽ gia đình người khác. Bất quá bà tốt nhất quản tốt con của mình nếu không đừng trách tôi khiến cho cậu ta thân bại danh liệt.”

Thời Ngôn Triệt bước ra khỏi phòng, anh nghe thấy Sở Dữ Khoát gõ cửa và rống lên, Sở Thiên Mục đứng ở phòng khách mặt mũi tràn đầy vẻ xấu hổ nhìn anh. Thời Ngôn Triệt lười nhác cùng ông nói chuyện, trực tiếp nhìn qua Hạ Uyển Thanh nói: "Tôi có thể nói vài lời với con trai bà không?"

Hạ Uyển Thanh vội vàng gật đầu. Sau khi nhận được sự đồng ý của Hạ Uyển Thanh, Thời Ngôn Triệt bước tới gõ cửa.

"Mẹ? Mau thả con ra, mẹ không thể thả Thời Ngôn Triệt đi..."

Thời Ngôn Triệt nghe thấy lời này, không khỏi nhướng mày, cười nói: "Tôi nói nè em trai, cậu nghĩ rằng ba mẹ cậu sẽ cùng cậu phạm pháp sao, đủ rồi, đừng gào thét nữa."

" Thời Ngôn Triệt! Tại sao anh lại ra ngoài? Anh không được phép rời đi, anh có nghe thấy em nói không?" Sở Dữ Khoát vừa nói vừa giật khóa cửa.

"Chậc! Chuyện này không thể như mong muốn của cậu được. Về phần tôi, tôi chỉ là đến để nói lời tạm biệt với cậu, từ nay về sau chúng ta đừng gặp lại nhau nữa, mãi mãi cũng đừng gặp." Giọng nói của Thời Ngôn Triệt mang theo vài phần đắc ý.

" Thời Ngôn Triệt, anh không được phép rời đi! Nếu anh dám bước ra khỏi ngôi nhà này, em sẽ không bỏ qua cho anh, bất kể anh ở đâu, em cũng sẽ tìm được anh..."

"Đã đến lúc này rồi, mà cậu vẫn còn dọa người ta sao. Chậc chậc, tạm biệt!" Thời Ngôn Triệt nói xong thì xoay người rời đi cũng không thèm quay đầu nhìn lại.

Nghe thấy tiếng bước chân xa dần, Sở Dữ Khoát đột nhiên hoảng sợ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở quát ầm lên: " Thời Ngôn Triệt, đừng bỏ em lại, anh dẫn em cùng đi với anh đi mà!"

" Thời Ngôn Triệt, van cầu anh đó, đừng đi!"

" Thời Ngôn Triệt, nếu anh dám rời đi, em sẽ gϊếŧ anh, em chắc chắn sẽ gϊếŧ anh!"

" Thời Ngôn Triệt... Hừm..."