Chương 15: Cưỡng chế bằng miệng ... Anh không thể ăn nhiều như vậy.

*****

"A a a ... Đau quá ... Nhẹ, nhẹ ..." Thời Ngôn Triệt nắm lấy tay Sở Dữ Khoát và hét lên.

Thời Ngôn Triệt bấu vào tay Sở Dữ Khoát, mạch máu nổi lên, "Em đã rất nhẹ rồi!"

"A ... Không, không ... Đau quá ... Sở Dữ Khoát ... Đừng làm vậy ..." Tiếng thở dốc Thời Ngôn Triệt tràn ngập khắp căn phòng.

Nhìn anh như vậy Sở Dữ Khoát không nhịn được giơ tay vỗ vào mông anh một cái, "Rêи ɾỉ cái gì không phải em đang giúp anh sao. Anh có biết là do anh tự châm lửa không.”

Thời Ngôn Triệt hơi chống người lên, nheo mắt nhìn anh liếʍ liếʍ khóe môi: “Anh vừa mới phát hiện ra.” Sau đó nhấc chân lên cọ vào dươиɠ ѵậŧ giữa đáy quần của Sở Dữ Khoát. “Tiểu Dữ Khoát, chúng ta đã ba ngày rồi không gặp.”

Sở Dữ Khoát phản ứng rất nhanh, yết hầu không kiềm được mà lăn lộn, dựa lên người Thời Ngôn Triệt, nâng cằm và nghiến răng nghiến lợi: "Thời Ngôn Triệt, anh đừng ỷ vào hậu huyệt bị rách mà muốn làm gì thì làm, nếu cạ đến khi em nóng lên, thì cho dù hậu huyệt anh có rách ra, em đây cũng sẽ nhét vào.”

Thời Ngôn Triệt nhướng mày và khịt mũi: "Ai nói hôm đó em không chỉ đánh anh mà còn làm hậu huyệt anh chảy máu, hiện tại lại ráng nhịn như một con rùa rụt đầu thật là đáng đời.”

Sở Dữ khoát siết tay thành nắm đấm, chịu đựng và nuốt hơi thật sâu.

Thời Ngôn Triệt nhìn người đàn ông sắp biến thành Ninja Rùa trước mặt mình, sau đó dùng ngón chân xoa nhẹ dươиɠ ѵậŧ đang cương cứng trong quần, mỉm cười liều lĩnh nói: “Chậc chậc, người trẻ tuổi du͙© vọиɠ thật là tràn trề nhiều sinh lực. Nó thật to.. Thật khổng lồ...Thật là muốn quá đi…A ha…Tiểu Dữ Khoát…”

Cậu nhìn anh với ánh mắt càng ngày càng nguy hiểm, bắp thịt toàn thân kéo căng ra gân xanh trên trán cũng nổi lên.

Không thể nhịn được nữa, không cần chờ đợi!

Cậu dập mạnh hai bàn chân đang ngọ nguậy của Thời Ngôn Triệt xuống, cúi người nhéo má anh ép anh phải mở miệng, mím môi cười: "Đừng quên em không chỉ chơi hậu huyệt anh, mà chỗ này cũng là lựa chọn rất tốt.”

Thời Ngôn Triệt trợn to hai mắt, đưa tay mở ra nói: "Em dám! Có tin anh cắn đứt nó cho khỏi có con cháu nối dõi không!”

"Hừm, nếu anh không bằng lòng em cũng hơi khó khăn”

"Em nói em sẽ không ép buộc anh và sẽ thể thay đổi bất cứ điều gì mà anh không hài lòng. Đúng là lừa gạt người mà!"

"Em hứa với anh điều này với điều kiện anh đừng chọc tức em. Em đã nhẫn nhịn anh hết lần này đến lần khác ngược lại anh được voi đòi tiên"

Thời Ngôn Triệt trợn mắt nói: "Tính toán, anh chỉ là đang đùa em thôi thật chẳng có chút tinh ý. Tránh ra, anh muốn nghỉ ngơi”

Sở Dữ Khoát cười lạnh: "Hừ, muốn chạy? Chọc điên em rồi bỏ chạy, thật là chẳng thay đổi chút nào.”

Thời Ngôn Triệt đưa tay lên che lỗ tai của mình không muốn nghe. Sở Dữ Khoát nhướn mày, vươn tay lấy từ trong ngăn kéo ra một cái bịt miệng cưỡng bức tình dùng bằng miệng, anh hoàn toàn sững sờ đứa cháu trai này sao có thể có đủ thứ chuyện lạ! ! !

Anh nhanh chóng gỡ bàn tay đang che tai và chuyển sang che miệng, nhìn chằm chằm vào Sở dữ Khoát với ánh mắt cảnh cáo.

"Em mất trí rồi hả? Hả?" Sở Dữ Khoát đè lên vết thương trên ngực vẫn chưa lành lại, anh vô thức muốn dùng tay chặn lại, nhưng Sở dữ Khoát đã lợi dụng kẽ hở này để bắt lấy anh bóp miệng hôn anh, "Như thế nào?"

"Em, em là đồ lưu manh! Em toàn làm việc xấu! Thật không biết xấu hổ!" Khuôn mặt của Thời Ngôn Triệt đỏ lên, "Tin hay không ngày mai anh đây không giúp em xoa thuốc sau lưng, cho đau chết luôn”

"Anh đã hứa sẽ ở bên em rồi chỉ là làʍ t̠ìиɦ sẽ không mất một miếng thịt nào đâu."

Thời Ngôn Triệt tức giận trợn mắt, không để ý đến cậu.

“Anh thấy có cặp đôi nào mà cũng manh động như chúng ta như vậy, nếu anh phối hợp một chút, em sẽ không để anh đeo cái này được không?” Sở dữ Khoát rất kiên nhẫn dỗ dành anh.

Thời Ngôn Triệt cau mày suy nghĩ có nên tin vào lời nói của Sở Dữ Khóa không

"Anh à, em nhẹ nhàng không làm đau anh có được không? Anh giúp em giải quyết bằng miệng em cũng sẽ giúp anh. Anh không cần phải nhịn ba ngày em sẽ làm cho anh sướиɠ." Cậu nói.

Trong khi nói chuyện cậu dùng đầu ngón tay chọc ghẹo dươиɠ ѵậŧ của Thời Ngôn Triệt.

Thời Ngôn Triệt ánh mắt lóe lên cậu sờ nắn dỗ dành tên khổng lồ dưới mình phản ứng lại. Cậu dừng lại, nửa thỏa hiệp nửa cảnh cáo: "Đừng nhét hết vào, anh không nuốt được nhiều như vậy."

Ánh mắt cậu vui mừng hiện lên, cậu hôn lên khóe miệng anh và nói: "Được."

Khi dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của Sở Dữ Khoát được nhét vào miệng anh, Thời Ngôn Triệt cũng hiểu được lý do tại sao cậu chịu khó dỗ dành anh thay vì bắt anh đeo bịt miệng.

Chết tiệt! Miệng của anh thật sự quá nhỏ không chứa nổi thằng em này!Sao có thể nhét thứ to lớn đó vào miệng nhỏ của anh được. Đầu óc anh thật sự là bị hâm mới tin cái lý luận đó nhiều lần như vậy.

Thời Ngôn Triệt. cảm thấy miệng mình sắp bị toét ra, trong lòng rất hối hận, nếu như vừa rồi đeo cái bịt miệng đó vào thì bây giờ là an toàn nhất. Anh lập tức phản kháng mạnh mẽ dùng tay đẩy người Sở Dữ Khoát đang nghiêng về phía trước, hàm răng chuẩn bị đóng lại, "Ư ... ư ..."

“Đừng cắn.” Sở Dữ Khoát nâng cằm anh lên không cho hàm răng của anh đυ.ng đến bảo bối của cậu. Lập tức không anh phản kháng, ngón tay búng nhẹ hai má bị lõm xuống rồi cậu đứng dậy đẩy bảo bối vào thêm một chút nữa.

Qυყ đầυ trượt lên thành miệng khuôn mặt anh tạo thành đường cong. Sở Dữ Khoát vươn tay xoa xoa chỗ lồi tròn trịa trên mặt Thời Ngôn Triệt, vách miệng căng thẳng mà vặn vẹo thật chặt qυყ đầυ cậu ngẩng đầu thở hổn hển, "A a a sướиɠ quá.."

Thời Ngôn Triệt. tức giận đến mức đưa tay ra tát mạnh vào cặp mông hằn vết roi của cậu cúi người về phía trước vì đau đớn, đâm mạnh dươиɠ ѵậŧ vào đó. Khi bị cậu nhét vào theo bản năng muốn nôn ra đôi mắt ngấn lệ.

Sở Dữ Khoát đẩy hông anh hai lần, cười nói: "Bây giờ anh đã biết làm đối phương bị thương một nghìn và bản thân mất tám trăm là có ý nghĩa gì rồi chứ? Đáng đời.”

"Ừm ... ừm ..." Chết tiệt, không biết nói thì im đi ! Thời Ngôn Triệt bật khóc, nước bọt chảy theo khóe miệng, kéo ra một chất đυ.c nhớp nháp.

Anh theo bản năng vươn đầu lưỡi đẩy ngược dị vật trong miệng ra, cái lưỡi ấm áp ẩm ướt cọ xát vào thân thể lộ ra gân xanh, qυყ đầυ hết lần này đến lần khác gian da^ʍ sâu tận trong yết hầu. Sở Dữ Khoát thoải mái thở dài vịn đầu anh hơi ngẩng lên nhét thật sâu dươиɠ ѵậŧ vào tận sâu cuốn họng anh.

“Ư ư.” ‘Đây là muốn đâm chết mình sao!’ Thời Ngôn Triệt chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ đang hϊếp da^ʍ cổ họng mình, đâm ra đâm vào khiến vách họng nóng ran và đau đớn. Cơ thể theo bản năng ho khan để yết hầu từng đợt cọ vào, quấn chặt lấy qυყ đầυ khổng lồ của Sở Dữ Khoát.

"A... A ..." Sở dữ Khoát sảng khoái đến mức trên đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, véo má Thời Ngôn Triệt buộc cậu phải ngẩng đầu lên duỗi thẳng thắt lưng, đẩy sâu dươиɠ ѵậŧ vào cổ họng anh hết lần này đến lần khác hoàn toàn coi miệng của Thời Ngôn Triệt như hậu huyệt. Dươиɠ ѵậŧ đâm vào cổ họng, và thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của nó ra vào chiếc cổ thon thả của Thời Ngôn Triệt.

Thời Ngôn Triệt bị đâm vào lại nôn khan nước mắt chảy dài trên khuôn mặt của anh một cách vô thức. Anh há to miệng, cổ họng dường như không còn cảm giác không thể phát ra được một tiếng nào. Anh đưa tay ra định đẩy người trước mặt ra, nhưng thay vào đó Sở Dữ Khoát nắm tay anh đưa lêи đỉиɦ đầu.

"A ... ha ..." Sở dữ Khoát động tác càng ngày càng kịch liệt, dươиɠ ѵậŧ to lớn liên tục rút ra đâm vô trong miệng Ngôn Triệt, nước miếng và nước mắt đều dính trên đó, theo động tác cũng chảy ra. Cậu nhìn đến Thời Ngôn Triệt không chịu được mở to mắt hung hăng đâm mạnh hai lần, cuối cùng xuất tinh trước khi sắp bất tỉnh. Một dòng dịch thể mặn chát đọng lại trong cổ họng, Sở Dữ Khoát nâng mặt Thời Ngôn Triệt lên, buộc anh phải ngẩng đầu lên nuốt xuống.

"Em ... Em ..." Thời Ngôn Triệt vừa nói vô thức nuốt xuống hai cái, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi và nhớp nháp trượt xuống thực quản vào dạ dày khiến anh không khỏi buồn nôn.

Sở Dữ Khoát chậm lại vài giây, sau đó rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm ra kèm theo một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ mà Ngôn Triệt còn không kịp nuốt hết. Cậu cúi thấp người, ôm lấy đầu của Thời Ngôn Triệt hôn lên đôi môi mềm mại quấn lấy miệng anh như muốn an ủi anh.

Kết thúc nụ hôn, Thời Ngôn Triệt cuối cùng cũng định thần lại, anh vươn bàn tay yếu ớt của mình ra vỗ vào vai Sở Dữ Khoát, giọng nói nhẹ nhàng như thể anh đang quyến rũ, nói: "Sở, Sở Dữ Khoát, anh sẽ không để cho em yên… Đau chết anh rồi, anh đã nói không cho phép nhét toàn bộ vô mà em còn dám…A …”

Thời Ngôn Triệt hai mắt đỏ bừng, môi dính nước bọt cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ướt đẫm trở nên mềm mại, cả người như đeo một cái móc câu khiến Sở Dữ Khoát mê mẩn. Cậu đưa tay lau giọt nước mắt đọng trên cằm Thời Ngôn Triệt, nhẹ giọng giải thích, "Em không nhét hết vào ..."

Thời Ngôn Triệt tức giận đẩy tay cậu ra, vừa khóc vừa nói: "Ưm ... Em còn dám nói ... Chia tay! Anh với em không hợp."

Chưa kịp nói xong Sở Dữ Khoát đã nói một câu nhanh gọn: “Không cho phép!” Sau đó cậu cúi người xuống, nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn của Thời Ngôn Triệt rồi nuốt nó không chút do dự.

"A ... aaa ..." Thời Ngôn Triệt bị kí©h thí©ɧ bất ngờ ngửa đầu thở hổn hển.

Sở Dữ Khoát giữ chặt dươиɠ ѵậŧ của anh nhét vào miệng mình, lưỡi quấn lấy, miệng thì không ngừng ngậm mυ"ŧ. Qυყ đầυ áp sát yết hầu khiến anh không tự chủ được mà lui về phía sau, khóe mắt nhuốm một tầng mỏng đỏ ửng, nước mắt chảy dài trên gò má xinh đẹp nhỏ từng giọt theo kích thước khổng lồ của anh.

Dươиɠ ѵậŧ của Thời Ngôn Triệt được Sở Dữ Khoát ấn vào miệng một cách thoải mái. Anh rêи ɾỉ không ngừng, chủ động dang rộng hai chân, vươn tay ôm lấy đầu cậu nhún nhún một cách nhịp nhàng nhét sâu dươиɠ ѵậŧ vào yết hầu của cậu.

Cổ họng quấn lấy qυყ đầυ, lại phối hợp thêm thao tác mạnh mẽ của cậu làm Ngôn Triệt nhất thời muốn đi tiểu. Sở Dữ Khoát nhìn thấy thân thể anh càng ngày càng gấp gáp, đưa tay bóp lấy cái mông mà anh đưa lên nước mắt lưng tròng nhìn anh, khàn giọng nói: Còn muốn chia tay không?

Anh sắp bị tra tấn đến chết bới người đàn ông này, nhỏ giọng nói: “chết tiệt! Đây là lúc để hỏi điều này sao?”

Cậu nắm được anh không chịu nổi sự khıêυ khí©h này, uy hϊếp hỏi: Em hỏi anh còn muốn chia tay không?

Dươиɠ ѵậŧ bị cậu bóp chặt đến phát đau, trên trán chảy mồ hôi, “Khốn nạn! Em ...... Không chia tay là được chứ gì?”

Sở Dữ Khoát nhoẻn miệng cười, cúi đầu một lần nữa ngậm dươиɠ ѵậŧ kia nhét sâu vào trong cổ họng liều mạng mυ"ŧ vào hai cái. Ngay sau đó Ngôn Triệt gầm nhẹ một tiếng, run rẩy thân thể tước vũ khí đầu hàng.

Sở Dữ Khoát cắи ʍút̼ miếng thịt mềm trước khi đứng dậy dựa vào cánh tay của Thời Ngôn Triệt quay đầu lại đối mặt với anh, đau đớn và nức nở nói: “Anh.. cổ họng em đang đau......” Nói xong còn phối hợp rơi thêm hai giọt nước mắt.

Anh đang mệt nên cũng không dùng sức cãi với cậu, cho nên?

“Anh hôn em một cái sẽ hết đau, được không, có được hay không.....”

Vươn tay tát cậu một cái chặn lại cái miệng ồn ào, liếc mắt nhìn cậu nói: “Anh đây cổ họng cũng rất đau, đừng làm bộ dạng này.”.

“Vậy chúng ta hôn nhau đi sẽ hết đau, được không?”

“Em đúng là một nhân tài...... Ưʍ......” Không đợi cho Thời Ngôn Triệt phàn nàn xong, cậu đã ôm đầu anh và quấn lấy môi mà mυ"ŧ lấy vang lên tiếng chụt chụt.

Thời Ngôn Triệt lười nhác nằm yên như cá mắc cạn để mặc cậu tuỳ ý..

—----------------