Chương 18: Đệt, mẹ kiếp! Đau quá!

******

"...18, 19...54, 55, 56...107, 108, 109!" Thời Ngôn Triệt chỉ tay vào khoảng không, dựa vào bể bơi nhìn những tòa nhà cao tầng bên kia sông, cau mày nói , "Hừ! Lại không đúng rồi, rõ ràng ngày hôm qua là 107!"

Anh chống người dậy và nhảy ra khỏi bể bơi, nhìn xung quanh ngôi nhà trống rỗng, với sự cáu kỉnh hiện rõ trong mắt.

Đúng vậy, một tháng trước lúc Sở Dữ Khoát bị Hạ Uyển Thanh và Sở Thiên Mộ bắt đưa đi thì anh cũng rời đi, nhưng anh ta đã vòng lại và tự mình quay lại.

Tại sao ư?

Bản thân Thời Ngôn Triệt cũng không thể hiểu được.

Có thể là bể bơi hấp dẫn anh, cũng có thể là những tòa cao tầng anh không thể đến chinh xác ở bên kia sông, cũng có thể là tên đó bảo anh đợi hắn.. .Quên đi, ai biết đâu!

Thời Ngôn Triệt không muốn tìm hiểu tại sao.

Nếu mọi việc đều phải hỏi tại sao, và sau đó muốn biết mới đi tìm hiểu, thì thật mệt mỏi biết bao. Thời Ngôn Triệt vẫn luôn làm theo trái tim của chính mình, không nghĩ về những điều anh ấy không muốn nghĩ, làm những gì anh ấy muốn làm, dù sao đi nữa, câu hỏi "tại sao" này thời gian sẽ luôn đưa ra câu trả lời.

Anh vẫn như trước, thỉnh thoảng ra ngoài uống cà phê, hóng gió, chụp vài bức ảnh gửi tạp chí... Cuộc sống bình thường, anh ấy cũng không cố ý chờ đợi ai, bởi vì anh biết rằng người nên quay lại sẽ quay lại, nếu không quay lại... ừm ~ anh không tin tên cẩu tử đó không quay lại!

Khi Hạ Uyển Thanh gọi đến, anh đang ngồi bên đài phun nước ở quảng trường trung tâm, xé bánh mì và ném cho những con chim bồ câu xung quanh, mặt trời không bị mây che khuất, chiếu thẳng xuống đài phun nước, theo tiết tấu của dòng nước chảy, ánh sáng lấp lánh lung linh.

"Alo~"

Giọng nói lạnh tênh của Thời Ngôn Triệt truyền đến tai Hạ Uyển Thanh, khiến cô ấy nhất thời không nói được gì, "Tiểu Triệt, cái đó, cái đó ... ừm, tôi, tôi thậm chí không biết nên nói gì với cậu."

“Nói thẳng đi.” Thời Ngôn Triệt lười biếng không muốn vòng vo với bà ta.

"Khoát nhi lại chạy rồi, nó, nó không thay đổi được. Haizz….." Giọng của Hạ Uyển Thanh như đang khóc.

Thời Ngôn Triệt nhếch khóe miệng, với vẻ mặt hiểu ý. Anh chỉnh lại chiếc kính râm trên sống mũi, thản nhiên đáp: “Hiểu rồi.” Sau đó tùy ý cúp điện thoại.

Chưa qua vài phút, Thời Ngôn Triệt nhận được một đoạn video do Hạ Uyển Thanh gửi đến -- trên trang bìa là một người mặc áo bệnh nhân và bị trói vào giường bệnh bằng dây đai an toàn, vì ngược sáng nên khuôn mặt của người đó bị che khuất không thể nhìn rõ mặt. Nhưng ngòai Sở Dữ Koát, thì Thời Ngôn Triệt không thể nghĩ đến bất kỳ ai khác.

Tay anh giữ trên nút phát, anh do dự vẫn là nhấn nó, và tiếng la hét giãy giụa ngay lập tức truyền đến tai Thời Ngôn Triệt--

"Aaa! Thả tôi ra! Thả tôi ra...Tôi không muốn quên anh ấy...đừng!"

" Thời Ngôn Triệt! Thời Ngôn Triệt !Aaa!"

“Tôi yêu anh ấy… không, đừng… đừng… aaa…” Tiếng la hét sau khi tiêm thuốc tê dần dần lắng xuống, sau đó bác sĩ bận rộn xung quanh hắn một lúc.

Sau khi video rõ ràng trở lại, anh nhìn thấy một số máy cảm biến được kết nối với Sở Dữ Khoát.

Trái tim của Thời Ngôn Triệt dường như trong nháy mắt nhói lên, đây là vì cái gì?

Một giây sau, đoạn video đã đưa ra câu trả lời -- khi máy lạnh được kích hoạt, cơ thể của Sở Dữ Khoát không thể kiểm soát được mà co giật ...

Video vẫn bị ngược sáng, Thời Ngôn Triệt có nhìn thế nào cũng không thể nhìn rõ mặt của Sở Dữ Khoát. Chỉ là thân thể run rẩy của hắn lại khiến trái tim Thời Ngôn Triệt nhói lên.

Khoảnh khắc đoạn video kết thúc, Thời Ngôn Triệt đã phản ứng lại—

MECT? Liệu pháp sốc điện!

Họ muốn Sở Dữ Khoát quên đi anh, lại có thể không ngần ngại trị liệu hắn bằng cách này.

Một đám điên này!

Thời Ngôn Triệt như tên ngốc điên cuồng chạy về ngôi nhà đó, anh không biết tại sao lúc này mình lại gấp gáp như vậy, có lẽ là do sự đồng cảm mà đứa trẻ trong video kí©h thí©ɧ, hay là cảm giác khác ... Không biết! Không hiểu! Anh chỉ biết, nếu như Sở Dữ Khoát thật sự trở lại, hắn nhất định sẽ tới đó tìm anh!

Tiếng ting của thang máy kéo lại những suy nghĩ hỗn độn của anh. Anh bước ra khỏi thang máy, tiếng bước chân lập tức tản đi trong không khí. Xoay qua hành lang, anh dừng lại——

Người mà anh nóng lòng muốn gặp lúc này quả nhiên đang ngồi xổm ở cửa – hắn ta ôm chân, gần như cuộn tròn cả người thành một quả bóng, vùi đầu vào đầu gối, nhìn không rõ mặt.

Thời Ngôi Triệt đi tới với tâm trạng rối bời, anh quỳ xuống và vuốt thẳng mái tóc hơi rối của Sở Dữ Khoát. Người cuộn tròn trên mặt đất gần như vô thức run lên, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nhìn người trước mặt đang sờ đầu mình, trong mắt hiện lên vẻ mơ màng.

Trong hơn một tháng, Sở Dữ Khoát đẫ gầy đi rất nhiều, cằm nhọn hơn trước. Khuôn mặt hắn nhợt nhạt đến khó tin, đôi mắt đen và hiện những tia máu đỏ ngầu. Trong một khoảnh khắc, dường như hình ảnh người đàn ông trước mặt chính là người đàn ông trên giường bệnh. Trái tim Thời Ngôn Triệt đột nhiên co rút lại, trong mắt hiện lên một tia đau đớn. Hắn giơ tay nâng mặt Sở Dữ Khoát nói: "Tiểu tử, em trở về quá muộn rồi! Làm sao? Không nhận ra anh sao?"

Đôi mắt của Sở Dữ Khoát đỏ hoe khi nghe thấy giọng nói của Thời Ngôn Triệt, sau đó nước mắt lăn dài trên mặt, nhỏ xuống quần áo.

Thời Ngôn Triệt một bên lau nước mắt một bên giả vờ chán ghét nói: "Chậc chậc! Em bảo anh ở đây đợi em, anh cũng đợi, là em không tự mình trở về, bây giờ còn không thấy xấu hổ mà khóc."

Sở Dữ Khoát nắm chặt ống tay áo của Thời Ngôn Triệt, nghẹn ngào nói: "Là em về muộn, em xin lỗi anh? Em xin lỗi!"

Thời Ngôn Triệt nghe xong lời này, sống mũi không biết vì sao trở nên cay cay, hốc mắt cũng nóng lên, "Vậy anh miễn cưỡng nhận."

Lời vừa dứt, Sở Dữ Khoát lao vào vòng tay của Thời Ngôn Triệt. Thời Ngôn Triệt bị va đến mức trọng tâm không ổn định, cơ thể ngã về phía sau, giây tiếp theo, đầu anh đập mạnh vào tường, buộc nước mắt trong mắt anh phải trào ra ngay lập tức.

Cú đập này đã đánh gục sự đồng cảm trong trái tim của anh vừa rồi. Nước mắt chảy dài trên mặt anh, và trong một khoảnh khắc anh không biết cái nào đau hơn, đầu hay trái tim anh.

Mẹ kiếp, đau quá!