Chương 2: Ở dưới bàn ăn sờ anh trai đến phát cương

Thời Ngôn Triệt kéo hành lý, còn chưa kịp ra khỏi sân bay thì đã nhận được điện thoại của Sở Thiên Mộ, người cha già của anh.

“Alo, chuyện gì vậy?” Trong giọng nói của Thời Ngôn Triệt lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.

“Ngôn Triệt à, nghe nói hôm nay con về nước, ba và dì con đã chuẩn bị một bữa tiệc, con xem tối nay con…”

“Vậy sao? Ba muốn con về xem một gia đình ba người sống hạnh phúc như thế nào à?”

“Ngôn Triệt, là ba có lỗi với con…”

Ngôn Triệt thấy ông lại muốn phát biểu thêm một bài luận dài, thì lập tức ngắt lời ông: “Đừng, người ba nên xin lỗi là mẹ con kìa, là vợ cũ của ba Thời Chỉ Phạn, chứ không phải con.”

“Đúng vậy, là ba có lỗi với hai mẹ con, là lỗi của ba. Ba muốn bù đắp cho hai người, nhưng đã ba năm rồi con không về nhà, dù sao con cũng phải cho ba một cơ hội…” Sở Thiên Mộ nói xong thì than thở, từng chữ từng chữ đều là tiếng nghẹn ngào, ai không biết còn tưởng rằng Thời Ngôn Triệt là người có lỗi với ông!

“Chậc, được rồi, lát nữa con về.” Thời Ngôn Triệt thật sự không muốn nghe ông lải nhải thêm nữa, nói xong lập tức ngắt điện thoại. Dù sao tối nay anh vừa trở về, nhất thời cũng không biết đi đâu.

Kể từ ba năm trước, sau khi tức giận rời khỏi nhà, đây là lần đầu tiên anh về lại. Nhìn căn nhà trước mắt này, anh lại sinh ra một loại cảm giác xa lạ.

Đối với anh cái từ “Nhà” này hoàn toàn không có khái niệm gì, từ nhỏ đến lớn cha mẹ luôn cãi cọ ầm ĩ, không ai thật sự quan tâm tới anh, sau khi trưởng thành anh đã chuyển ra khỏi nơi thị phi này.

Anh cũng không nghĩ tới sau khi Sở Thiên Mộ lập một gia đình mới, một ngày nào đó anh cũng sẽ về lại.

“Anh à, sao không vào.”

Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói khiến Thời Ngôn Triệt giật nảy người, anh xoay người lại thì nhìn thấy một gương mặt tuấn tú —— Người thanh niên với đường nét nhu hòa tự nhiên, dưới đôi mày cao và sâu là một đôi mắt đào hoa trìu mến đang rũ xuống, sống mũi thẳng tắp cùng đôi môi mỏng hơi mím lại, tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Với gương mặt được nữ vương thiên vị như vậy, trách không được khi lăn lộn trong giới giải trí.

Thời Ngôn Triệt theo bản năng nuốt nước miếng ——

Chính là khuôn mặt này, ba năm trước đây chính mình đã bị hắn mê hoặc như vậy.

Lúc trước ở quán bar tuyển ca sĩ, đúng lúc Sở Dữ Khoát đến ứng tuyển, người này không chỉ có giọng hát hay, mà còn có một gương mặt tuấn tú hợp với gu thẩm mỹ của mình, nếu không thì làm sao mình có thể cam tâm tình nguyện nhốt cậu ta trong nhà vệ sinh để khẩu giao cho cậu ta!

Thời Ngôn Triệt trong lòng không yên lặng lẽ “Đệt” một câu, thật sự là yêu thích nhan sắc sai người!

“Anh.” Sở Dữ Khoát thấy anh sững sờ, lại gọi thêm một tiếng.

Thời Ngôn Triệt nhíu nhíu mày, ném những ý nghĩ loạn thất bát tao kia ra ngoài, cũng không để ý tới người trước mặt, xoay người bước đi vào.

Sở Dữ Khoát nhìn bóng lưng đi xa, không khỏi liếʍ liếʍ hàm răng cắm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười như có như không.

Sở Thiên Mộ và Hạ Uyển Thanh nhìn thấy Thời Ngôn Triệt trở về, nhất thời đều có chút khoanh tay bó gối, vội vàng đón anh: “Tiểu Triệt đã trở về, mau vào đi!”

Vừa nói xong Sở Dữ Khoát cũng từ cửa đi vào. Sở Thiên Mộ vội vàng nghênh đón nói: “Hai anh em các con hôm nay đều từ M quốc trở về, đúng lúc cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Thời Ngôn Triệt nghe xong không khỏi nhíu nhíu mày. Hôm nay Sở Dữ Khoát cũng từ M quốc trở về? Thời gian gần như…

Trên bàn cơm ——

“Tiểu Triệt à, nếm thử tôm này, dì nghe ba con nói là con thích ăn món này nhất, nên cố ý làm cho con.” Hạ Uyển Thanh nói xong thì gắp tôm đưa tới.

Thời Ngôn Triệt giơ tay lên chắn trên chén, mặt không chút thay đổi nói: “Tôi sẽ tự gắp.”

Trong lúc không khí trên bàn cơm bỗng trầm xuống nhanh chóng, Thời Ngôn Triệt cũng mặc kệ, vẫn cúi đầu ăn cơm của mình.

Hạ Uyển Thanh lúng túng thu tay về, Sở Thiên Mộ vội vàng hòa giải nói: “Nó lớn như vậy, muốn ăn cái gì thì tự gắp, em cũng không cần quan tâm, nào, anh bóc tôm cho em.”

Thời Ngôn Triệt liếc mắt nhìn cha già lột tôm cho Hạ Uyển Thanh một cái, đáy mắt xẹt qua một nụ cười trào phúng. Trong trí nhớ của anh, Sở Thiên Mộ hình như còn chưa từng lột tôm cho Thời Chỉ Phạn.

Người này với người khác, thật đúng là không thể đặt cùng một chỗ so sánh!

Đúng lúc Thời Ngôn Triệt ngơ ngác một lúc, trong chén được người ta thả một con tôm đã bóc xong. Anh quay đầu nhìn thoáng qua Sở Dữ Khoát lột tôm cho anh, lập tức nhìn chằm chằm vào ánh mắt của hắn, nét mặt mang theo khıêυ khí©h lấy con tôm kia từ trong chén bỏ ra ngoài.

Nhìn con tôm nằm trên bàn ăn, trong đôi mắt của Sở Dữ Khoát nhìn không ra một tia cảm xúc. Thời Ngôn Triệt vẻ mặt xem thường, tiếp tục cúi đầu ăn cơm của mình.

Không đợi anh nuốt xuống miếng cơm trong miệng, thì anh lại nhận ra một bàn tay chạm vào con chim của mình.

???.

Thời Ngôn Triệt vội vàng cúi đầu nhìn thoáng qua, đã thấy Sở Dữ Khoát một tay vuốt ve chim của anh, một tay ăn cơm, trên mặt bình tĩnh tựa như người làm chuyện này không phải hắn.

Thời Ngôn Triệt vội vàng đưa tay xuống ngăn bàn tay hắn, ngước đôi mắt khó hiểu và kinh ngạc nhìn về phía Sở Dữ Khoát.

Tại sao cậu ta lại sờ mình? Còn có mặt không đỏ và tim không run sợ, rất tự nhiên như vậy?

Người này quả thực là có bệnh! Thời Ngôn Triệt tuyệt đối không nghĩ tới hắn lại làm loại chuyện này với mình vào lúc này, bất kể là thời gian, nhân vật, địa điểm này cũng đều không thích hợp!

Nhưng vô luận anh ngăn chặn như thế nào, chính là không thoát khỏi ma trảo rộng lớn của Sở Dữ Khoát.

Thời Ngôn Triệt tức giận đến mức bàn tay anh hung hăng vặn một cái, cũng không biết Sở Dữ Khoát có phải là được xi măng cốt thép luyện thành hay không, sao đến cả lông mày cũng không nhíu một chút.

Tính khí dưới sự khıêυ khí©h của Sở Dữ Khoát không chịu thua kém gì ngẩng đầu lên, không biết là do tức giận Sở Dữ Khoát bừa bãi, hay là tức giận chim mình quá mẫn cảm, Thời Ngôn Triệt gân xanh trên trán nhảy dựng lên. Nếu không phải bận tâm đến mặt mũi của mình, thì hiện tại anh chỉ muốn lật bàn rời đi.

Lúc Sở Dữ Khoát gắp tôm trên bàn bỏ vào bát còn nhổ ra một câu: “Đừng lãng phí.”

Nghĩ đến mệnh căn của mình còn nằm trong tay người này, Thời Ngôn Triệt không tình nguyện nuốt tôm xuống, sắc mặt so với cắn vào miệng còn khó coi hơn.

Sở Thiên Mộ và Hạ Uyển Thanh nhìn hai anh em có tương tác, tuy rằng cảm thấy kỳ quái, nhưng trong mắt vẫn nở ra hào quang vui mừng.

Cơm nước xong Thời Ngôn Triệt cũng thành thành thật thật mà ngồi yên tại chỗ, bởi vì tính khí cương cứng quá rõ ràng, nếu bây giờ đứng lên, quả thực rất mất mặt.