Chương 21: Đau quá, đau quá

*****

Sau khi Thời Ngôn Triệt tắm xong bước ra, chuông trước cửa vang lên.

“Nha, bây giờ đồ ăn mang về giao nhanh quá nhỉ?” Anh lầm bầm nói rồi bước ra mở cửa.

Sau khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, anh không chút do dự trợn tròn mắt nói: "Ông đến tìm Sở Dữ Khoát?"

Sở Thiên Mục vẻ mặt mơ hồ nhìn hắn nói: "Con không đi với nó sao? A Khoát đã tới tìm con sao? Con. . . "

"Đúng vậy, tôi không có đi, Sở Dữ Khoát đúng là ở chỗ này. Nhưng hắn không muốn đi cùng ông, hắn chỉ muốn cùng tôi ở lại, mặc kệ ông có suy nghĩ thông suốt không, dù sao tôi cùng hắn sẽ ở bên nhau. Nhưng tôi khuyên ông, tinh thần nên thoải mái và đừng có tức giận với bản thân dẫn đến nguy hiểm tính mạng. Dù sao ông cũng đã không sao, tôi đã thông báo cho ông về vấn đề này, vì vậy ông nên cố gắng hết sức để giác ngộ." Thời Ngôn Triệt khoanh tay dựa vào bên cửa, đúng là bộ dạng anh muốn thông báo.

Sở Thiên Mục sắc mặt trắng bệch, cả giận nói: "Dữ Khoát không hiểu chuyện, con cũng không hiểu chuyện luôn à? Hai người các con ở bên nhau? Tự con suy nghĩ kỹ, chuyện này có khả năng sao? Con và hắn đều là máu mủ của ba , hai đứa làm vậy không phải lσạи ɭυâи sao?"

"Thật là quả báo. Nếu không phải ông khi đó không ra ngoài làm bậy thì làm sao có kết như vậy? A, đáng tiếc cho Hạ Uyển Thanh và Thời Chỉ Phạm đều yêu cái loại người như ông. Nhưng dù sao cũng muốn cảm ơn ông đã sinh cho tôi một ông xã tốt a "

“Câm miệng! Thời Ngôn Triệt, con có biết xấu hổ là gì không?" Sở Thiên Mục tức giận đến l*иg ngực phập phồng, ôm đầu lui về sau mấy bước, nếu như phía sau không có vệ sĩ đỡ lấy, có lẽ ông sớm đã ngã xuống đất.

Thời Ngôn Triệt đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn, cong môi nói: " Xấu hổ? Xin lỗi, từ nhỏ không có ai dạy tôi điều này. Đủ rồi, những gì cần nói thì tôi đã nói. Chồng tôi vẫn đang ngủ, làm ơn khi các người rời đi thì nhỏ giọng chút.

Khi Sở Thiên Mục nhìn thấy Thời Ngôn Triệt muốn đóng cửa, ông vội vàng ra hiệu cho những người bên cạnh đi qua bắt anh lại.

"Sở Thiên Mục, ông đây là có ý gì?"

"Ba nói cho con biết, hôm nay con nhất định phải đi, không đi cũng phải đi, ba không đành lòng nhìn con và A Khoát càng ngày càng lún sâu, con biết rõ đây là điều sai trái, con tốt nhất tỉnh táo lại cho ba!"

Cánh tay của Thời Ngôn Triệt bị vặn ra sau, đau đớn khiến anh nghiến răng lợi nói: "Ông cũng đã đưa hắn đến bệnh viện tâm thần nhưng hắn cũng không quên tôi. Bây giờ ông định làm gì hắn nữa? Nhốt hắn cả đời sao? Ông có phải muốn ép hắn đến điên thì ông mới chịu sao?"

"Ba làm vậy cũng là muốn tốt cho các con! Một ngày nào đó con sẽ hiểu rõ. Hiện tại con tự mình rời đi, hay là để ba đưa người ép con đi, con tự mình lựa chọn?"

Thời Ngôn Triệt thực sự tức giận muốn nổ tung, anh vùng vẫy vài lần nhưng không thể thoát khỏi sự kiềm chế của vệ sĩ, thở dài mà thỏa hiệp: "Buông ra, tôi sẽ tự đi."

Nhìn thấy bóng dáng của Thời Ngôn Triệt biến mất ở góc rẽ hành lang, Sở Thiên Mục bất giác thở dài.

Bên này Sở Dữ Khoát mơ màng tỉnh lại, nhắm mắt lại đứa tay muốn vuốt nhẹ trên giường một hồi, lại không có chạm vào thân thể của Thời Ngôn Triệt. Hắn vội vàng dụi mắt ngồi dậy, đợi khi thấy rõ người ngồi bên cạnh mình là Sở Thiên Mục, đầu óc trong nháy máy thanh tỉnh hơn phân nửa, " Thời Ngôn Triệt đâu?"

"Đi rồi."

Hai chữ Chu Thiên Mục nói ra đã khiến Sở Dữ Khoát đứng ngồi không yên, "Đi rồi? Lại đi sao?" tức giận nói: "Ông gạt tôi! Ông gạt tôi!"

"A Khoát, hắn không thích con, chẳng lẽ con không nhìn ra được sao? Hắn là anh trai của con, cũng chỉ có thể là anh trai của con, hắn biết rõ hơn bất cứ ai. Cho nên hắn mới một lần nữa để ba đưa con đi. Lần này, hắn muốn con không lại đi tìm hắn!" Sở Thiên Mục nhìn Sở Dữ Khoát trước mặt mình toàn thân hoàn toàn phát run, đôi mắt đỏ hoe hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiến lên ôm hắn, dỗ dành nói: " Con à, quên hắn đi, nếu con thật sự yêu thằng bé thì không nên ép buộc, hành hạ nó.”

“Ô… không thể quên, không thể quên… không thể quên…” Sở Dữ Khoát vò tóc, đập đầu liên tục, tuyệt vọng kêu lên.

"Quên đi, hắn là anh trai con, con không thể tiếp tục sai lầm, hắn không yêu con, con phải quên hắn..."

“Không!” Sở Dữ Khoát thô bạo đẩy Sở Thiên Mục sang một bên, nắm lấy con dao gọt hoa quả bên cạnh chạy đến ban công, một chân bước qua hàng rào, trực tiếp ngồi ở trên đó. Kề dao vào cổ hắn, hắn rít lên: “Ông gạt tôi! Ông gạt tôi! Anh ấy bị bị ép đi, là ông ép anh ấy rời đi!"

Ánh nắng chiếu vào lưỡi dao lạnh lẽo, khúc xạ một góc chiếu chói mắt. Lưỡi dao sắc bén cắm sâu vào da thịt, rạch ra một đường máu đỏ tươi trên chiếc cổ rộng trắng trẻo của Sở Dữ Khoát. Một trận gió thổi tới, làm quần áo cùng mái tóc lòa xòa che khuất đôi mắt của hắn bay phất phơ, con ngươi đỏ ngầu rơi vào trong mắt Sở Thiên Mục, khiến ông đứng yên tại chỗ.

"A Khoát, đừng xúc động, con đi xuống, con đi xuống trước. . .

"Ông đưa Thời Ngôn Triệt đi đâu... ah ..."

Lúc này, Thời Ngôn Triệt đang đứng trong lối thoát hiểm, né tránh người của Sở Thiên Mục theo dõi sau anh, gọi điện thoại của Hạ Uyển Thanh——

"Này! Tiểu Triệt, con. . ."

"Bà tốt nhất đến đây nhanh a, nếu không tới, người đàn ông của bà sẽ khiến con trai bà phát điên mất.”

"Chờ dì một chút, dì đang trên đường tới." Hạ Uyển Thanh cũng vừa biết Sở Thiên Mục tìm được hai người bọn họ, vội vàng chạy tới đây.

Khi cúp điện thoại, Thời Ngôn Triệt cảm thấy bất an, sự lo lắng dâng lên trong lòng khiến anh vô cùng cáu kỉnh. Anh điên cuồng đấm vào tường, cơn đau dữ dội từ tay truyền đến khiến anh phải bình tĩnh lại, anh dựa vào tường thở ra một hơi, anh chỉ hy vọng Sở Dữ Khoát vẫn còn đang ngủ, bởi vì anh không thể tưởng tượng được người đó sẽ tỉnh lại có bao nhiêu sụp đổ

Anh không biết mình đứng đó bao lâu, mãi đến khi tín hiệu thang máy vang lên, anh mới từ cửa thoát hiểm đi ra. Nhìn Hạ Uyển Thanh từ trong thang máy đi ra, anh cắt ngang nói: "Chờ đã, bà quản người dàn ông của bà, tôi quản người đan ông của tôi, Sở Thiên Mục nếu dám động một ngón tay với hắn, vậy thì xác địng tôi làm đứa con hư rồi."

"Tiểu Triệt, con. . ."

"Làm sao, bà không đồng ý chúng ta ở cùng nhau, không cần thương lượng gì cả, hoặc là tôi cùng hắn chết, hoặc là. . . "

"Không, dì không nói dì không đồng ý. Dì là..." Hạ Uyển Thanh nói đến chỗ này liền không nhịn được chảy nước mắt

Thời Ngôn Triệt cau mày, nói, "Có chuyện gì sau này hãy nói, chúng ta đi."

Trên ban công, Sở Dữ Khoát không biết từ lúc nào đã rạch một vết lớn trên cánh tay, máu từng giọt chảy xuống đất theo dọc đầu ngón tay run rẩy. Trên mặt nước mắt giàn giụa, hắn lặp đi lặp lại: “Thời Ngôn Triệt, tôi muốn Thời Ngôn Triệt... Ô... Ông đưa anh ấy đi đâu... Để anh ấy trở về, đưa anh ấy trở về..."

Sở Thiên Mục bị thuyết phục đến yết hầu khàn khàn, cũng không có khuyên hắn đi xuống, lửa giận dâng lên, "Nghịch tử, mày có biết nó là anh trai của mày không!"

Sở Dữ Khoát rống to: "Tôi mặc kệ! Không có anh ấy, tôi sống không nổi. A! Trả anh ấy lại! Trả lại tôi!"

"Hắn căn bản không thích con, con kiên trì có ích lợi gì, mau đi xuống..."

"Ai nói tôi không thích hắn." Thời Ngôn Triệt vừa vào cửa liền nghe được Sở Thiên Mục nói nhảm, sắc bén phản bác, "Tôi rất thích hắn!"

" Thời Ngôn Triệt... uh ... anh đã trở lại ..." Sở Dữ Khoát muốn xuống rào chắn ngay khi nhìn thấy Thời Ngôn Triệt nhưng anh ta co người lại như thể đang nghĩ về điều gì đó, nắm thật chặt lan can không buông tay.

Thời Ngôn Triệt nhìn thấy cả người Sở Dữ Khoát đều là máu, sắc mặt tái nhỏ, yếu ớt ngồi trên hàng rào, trái tim anh đột nhiên nhấc lên, vội vàng tiến lên đỡ hắn xuống.

"Đừng tới đây! Đừng tới đây!" Sở Dữ Khoát kích động hét lên, nghiêng người ra khỏi ban công.

Thời Ngôn Triệt sợ hãi sững sờ tại chỗ, dỗ dành: "Sở Dữ Khoát, nhìn này, là anh, Thời Ngôn Triệt. Xuống đi, được không?"

" Thời Ngôn Triệt, tại sao anh lại bỏ đi, tại sao anh lại bỏ rơi tôi...Ô... Chẳng lẽ anh không cần em nữa sao... Anh, anh lại bỏ rơi em rồi chạy... ô..." Sở Dữ Khoát khóc càng thương tâm hơn, giống như hắn bị cả thế giới bỏ rơi.

"Vừa rồi ông ta ép anh rời đi." Thời Ngôn Triệt chỉ vào Sở Dữ Khoát bán đứng ông ta, rồi anh nói: "Cậu xem ông ta mang người tới, anh không đánh lại họ? Vì vậy, anh đã đi tìm viện binh, là mẹ của cậu."

Hạ Uyển Thanh vội vàng gật đầu, phụ họa nói: "Đúng, đúng, anh ấy không rời đi. A Khoát, con bước xuống trước đi, có chuyện gì chúng ta thương lượng thật tốt được không?”

"Con không tin, con không tin, anh ấy vừa rồi đánh ngất tôi là muốn rời đi, anh là không thích tôi, anh ấy là không quan tâm tới tôi..."

Thời Ngôn Triệt nhìn thấy hắn chìm trong gió, anh vô cùng sợ hãi, trong lòng ngày càng lo lắng, anh tức giận nói: "Mẹ kiếp! Cậu có bước xuống hay không, anh đếm đến ba. Nếu cậu không bước xuống, anh sẽ đi ngay bây giờ. Ba ..."

Trước khi Thời Ngôn Triệt đếm ngược, tiếng khóc của Sở Dữ Khoát lớn hơn, "Ô... Anh bây giờ còn đe dọa em... a... em sống không được... em còn sống để làm gì... ô. .. anh không muốn em, em chết cũng được…” Sở Dữ Khoát vừa khóc vừa quay đầu nhìn xuống lầu.

"Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích! Anh không có không muốn cậu, không phải đã nói với cậu là muốn nuôi cậu sao? Cậu như thế thì mới bước xuống a? Cậu có yêu cầu gì cứ nói, anh đều đáp ứng với em, có được hay không?" Giọng Thời Ngôn Triệt run rẩy, sự sợ hãi trong mắt anh hiện rõ.

Sở Dữ Khoát đưa tay lau nước mắt, nhỏ giọng nói: "Vậy anh cùng em kết hôn đi."

"Cái gì?

"Cái gì?"

Rất hiếm khi Thời Ngôn Triệt và Sở Thiên Mục ăn ý một lần, hai người đồng thời llen tiếng

Sở Thiên Mục trợn to hai mắt, rống to: "Không! Các ngươi có quan hệ như thế nào..."

"Sở Thiên Mục, câm miệng, ông nói thêm một chữ, em liền chết." Hạ Uyển Thanh che miệng Sở Thiên Mục lại, khàn khàn kêu lên.

Thời Ngôn Triệt bị cảnh hỗn độn trước mắt làm cho đau đầu, hắn giơ tay nói: "Cậu xuống trước đi, cậu bước xuống chúng ta cùng nhau thương lượng."

" Thời Ngôn Triệt , anh chỉ là không thích emi, ồ ... Em không muốn sống ..." Sở Dữ Khoát nói, sau đó loạng choạng nghiêng người ra khỏi hàng rào một lần nữa.

“Tiểu Triệt, hứa với thằng bé đi, nhanh chóng hứa với nó đi!” Hạ Uyển Tình sợ tới mức tay chân lạnh cóng, vội vàng hướng Thời Ngôn Triệt quát.

"Cậu đừng nhúc nhích, tôi hứa với cậu! Tôi hứa với cậu!" Thời Ngôn Triệt sợ đến mức hận hiện tại không thể chuyển nguyên văn phòng đăng ký kết hôn đến ngay bây giờ để chứng minh quyết tâm của anh.

Sở Dữ Khoát dừng một chút, xoay người lại, không xác định nói: "Thật sao? Anh thật đồng ý gả cho em?"

"Thật.”

Sở Dữ Khoát đưa tay cởi sợi dây chuyền trên cổ, ném đến trước mặt Thời Ngôn Triệt, nói: "Trên đó một chiếc nhẫn, anh đeo vào đi, em liền xuống."

Thời Ngôn Triệt đã rất quen thuộc với chiếc vòng cổ này, Sở Dữ Khoát hầu như luôn đeo nó, trừ khi hắn đang tắm. Khóe miệng anh kéo ra, anh nhặt chiếc vòng cổ trên mặt đất lên nói: "Con mẹ nó, cậu có gặp ai cầu hôn mà tự mình đeo nhẫn không. Cậu xuống đeo giúp tôi đi, nếu không, nếu không.. "Mẹ kiếp! Tôi mặc kệ, cậu nhất định phải tự đeo chiếc nhẫn này cho tôi."

Thật là, ai mà không có tính tình, để anh tự đeo nhẫn, cửa sổ cũng không có.

Thấy vẻ mặt anh kiên quyết, Sở Dữ Khoát dừng một chút, nói: "Vậy anh lại đây, em giúp ngươi đeo."

Thời Ngôn Triệt lấy chiếc nhẫn ra khỏi vòng cổ, đưa nó vào bàn tay run rẩy của Sở Dữ Khoát, giữ ngón tay anh đeo vào đó. Kích thước của chiếc nhẫn vừa khích, đeo nhẫn vào ngón tay, Thời Ngôn Triệt cảm thấy trong lòng có một cảm giác thân thuộc khó giải thích được.

“Thời Ngôn Triệt, anh hôn em một cái." Sở Dữ Khoát nắm lấy .

Lúc này Thời Ngôn Triệt mới rời ánh mắt khỏi ngón tay của anh, ngẩng đầu hôn lên đôi môi tái nhợt của Sở Dữ Khoát, nói: "Tổ tiên, hiện tại cũng nên bước xuống rồi."

Sở Dữ Khoát gãi đầu, tức giận nói: "Em, em run chân."

Thời Ngôn Triệt nhịn không được cười ra tiếng, vòng tay qua eo hắn ôm xuống. Sở Dữ Khoát vội vàng vòng tay qua cổ anh, giơ chân vòng qua eo anh, giống như con gấu túi đu trên người anh.

Thời Ngôn Triệt nhìn máu trên cổ và cánh tay của hắn, khàn giọng nói: "Đau không?"

“Đau quá, đau quá, Thời Ngôn Triệt.” Sở Dữ Khoát vừa nói vừa dựa vào vai Thời Ngôn Triệt để lau nước mắt.

"Vậy chúng ta đi bệnh viện?"

"Tốt a."

" Thời Ngôn Triệt, những gì anh vừa nói có giữ lời không."

"Giữ lời."

"Vậy anh có yêu em hay không?"

"Yêu……”