Chương 4: Tên chết tiệt muốn quan hệ tìиɧ ɖu͙© với tôi

Edit: Thu Hà

Beta: Lâm Hằng

******

Sáng hôm sau, Thời Ngôn Triệt vội vàng cầm hành lý bỏ trốn. Anh thật sự không muốn có liên quan gì đến những người trong gia đình này, mắt không thấy thì tim không loạn.

Thời Ngôn Triệt uể oải ngồi vào hàng ghế dài, ánh mắt nhìn các mỹ nam đang đi qua đi lại. Anh thực sự bị khuôn mặt của Sở Dữ Khoát mê hoặc, khẩu vị cũng bị nuôi đến kén ăn, bây giờ nhìn những người này, anh cảm thấy không ai hợp gu của mình.

"Chậc! Không có ai hợp khẩu vị mình." Sở Thời Ngôn yên lặng lẩm bẩm. Nhưng đã đến rồi, không thể tay không ra về, cuối cùng anh trở về nhà với một mỹ nam mỏng manh yếu ớt.

“Anh trai, anh muốn đêm nay chơi như thế nào?” Mỹ nam mềm mại như không xương dựa vào người Thời Ngôn Triệt.

Thời Ngôn Triệt tà ác nhếch khóe môi, ôm hắn khỏi thang máy, vừa đi về vừa ghé vào lỗ tai hắn nói: "Chơi cái gì cũng được, quan trọng nhất là chơi nát hậu huyệt của em."

"Anh à, anh thật tệ nha~"

Thời Ngôn Triệt bị âm thanh mềm mại làm cho tâm can ngứa ngáy không kiềm được bước nhanh hơn. Nhưng vừa bước tới cửa, thì nhìn thấy một vị khách không mời ——

Sở Dữ Khoát một tay đút trong túi quần uể oải dựa cửa, tay thản nhiên cầm điếu thuốc, khuôn mặt tuấn tú của hắn ẩn hiện trong đó, càng tôn thêm một vẻ đẹp mông lung.

"Cậu tới đây làm gì?" Thời Ngôn Triệt nhìn thấy cậu như vậy, dưới thân đột nhiên bốc lên một ngọn lửa du͙© vọиɠ, không khỏi bực bội.

“Đương nhiên là tìm anh.” Sở Dữ Khoát đứng thẳng người, ném điếu thuốc trong tay dùi vào trong thùng rác.

“Tìm tôi có chuyện gì?"

“ Anh nợ em chưa trả.” Sở Dữ Khoát nhìn người mà Thời Ngôn Triệt ôm, giọng nói không tự giác trở nên lạnh lùng.

Thời Ngôn Triệt cười lạnh một tiếng, phất tay đuổi hắn đi, nói: "Tránh ra, đừng cản đường, đêm nay tôi không có thời gian để nói chuyện với cậu đâu."

Sở Dữ Khoát bỗng nhiên giữ lại cánh tay của Ngôn Thời Triệt đang mở cửa nhưng ánh mắt lại dừng trên mặt mỹ nam "Mau cút ra khỏi đây, đừng để tôi nói lần thứ hai."

Mỹ nam bị ánh mắt ăn thịt người của hắn làm cho sợ lùi về sau một bước, sau đó lấy hết can đảm nói: "Sở, Sở Dữ Khoát! Anh, anh, anh có thể ký tên cho em không?"

? ? ?

Một loạt dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Thời Ngôn Triệt, khóe miệng anh bất giác giật giật. Tiểu mỹ nam anh mang về đã bị Sở Dữ Khoát mê hoặc còn quay lưng lại một cách triệt để như vậy!

"Cút, cút ngay!" Thời Ngôn Triệt trên trán hiện gân xanh, ánh mắt hung tợn trừng hai người, một chút du͙© vọиɠ cũng hầu như không còn!

Thấy hai người này sắc mặt đều đen lại, mỹ nam cũng không dám ở lại nữa, xoay người bỏ chạy.

Thời Ngôn Triệt khịt mũi giận dữ, quay người, mở cửa bước vào.

Sở Dữ Khoát nhanh chóng lanh tay lẹ mắt mà chặn cửa lách mình tiến vào, xoay người áp Thời Ngôn Triệt lên lưng cửa, nâng cằm anh lên lạnh lùng nói: “Em mới một ngày không coi chừng anh, mà anh đã chạy đi tìm người con trai khác, xem ra em vẫn phải đút anh ăn no mới được."

Nói xong hắn lấy tay đưa tới lưng quần của Thời Ngôn Triệt, kéo khóa quần của anh, hung hăng bóp côn ŧᏂịŧ của anh thật mạnh.

Thời Ngôn Triệt đau đớn rêи ɾỉ, đưa tay đẩy hắn ra, dùng chân đá hắn, tức giận nói: "Con mẹ nó, cậu muốn tôi không có con cháu à?"

Sở Dữ Khoát giữ chân của Thời Ngôn Triệt, thuận người đè anh xuống đất, dùng sức đè anh nói: "Dù sao anh cũng thích đàn ông, nên cũng đã sớm không thể có con cháu rồi."

Thời Ngôn Triệt đã ngã xuống đất, đập đầu xuống sàn, đầu óc nhất thời choáng váng. Chờ anh kịp phản ứng lại, thì quần đã bị Sở Dữ Khoát lột sạch sẽ: "Mẹ kiếp, cả nhà cậu, con mẹ nó, cậu cởϊ qυầи tôi làm gì?"

"Làm gì? Đương nhiên là làm anh!" Sở Dữ Khoát vừa nói vừa sờ hậu huyệt Thời Ngôn Triệt.

"Mẹ kiếp! Cậu dám đút dươиɠ ѵậŧ vào mông tôi, thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu!" Thời Ngôn Triệt nói xong thì mạnh mẽ đẩy Sở Dữ Khoát ra xoay người định chạy trốn. Sở Dữ Khoát thấy Thời Ngôn Triệt đang định đứng dậy thì lao tới ấn anh ngã xuống đất.

Hai người loay hoay đánh nhau một đoàn, Thời Ngôn Triệt bắt lấy chân Sở Dữ Khoát đang đạp loạn xạ, chửi rủa: “Em trai, cậu nhìn xem tôi là ai, cậu quên là cậu phải gọi tôi là gì rồi à? Loại chuyện này cậu cũng có thể làm với tôi sao?"

Sở Dữ Khoát một bên áp chế anh vừa trả lời: "Tối qua không phải em dùng miệng giúp anh sao, lúc đó sao anh không nói là không nên?"

Thời Ngôn Triệt nghiến răng lợi nói: "Không phải cậu nói tôi nợ cậu sao? Chả lẽ lời tốt xấu gì chỉ cần cậu nói là đúng hết sao! Cút ra ngoài!"

"Nếu vậy thì anh còn thiếu em một lần, bây giờ anh phải trả lại!"

"Trả lại con mẹ nó, trả cả nhà cậu, đó là cậu tự nguyện." Thời Ngôn Triệt nhìn thấy thời cơ tới thì tung một cú đạp vào bả vai Sở Dữ Khoát đẩy hắn ra.

Sở Dữ Khoát bị đạp đỏ mắt, không quan tâm Thời Ngôn Triệt có bị thương hay không, bỗng nhiên đứng dậy cầm mắt cá chân của Thời Ngôn Triệt kéo anh xuống một cách thô bạo. Vừa bò chưa kịp đứng vững thì Thời Ngôn Triệt đã lại lần nữa ngã xuống sàn.

Âm thanh của cơ thể khi đυ.ng vào sàn nhà tạo nên một tiếng vang lớn.

"Mẹ kiếp! Cậu muốn kéo tôi ngã chết thì cậu mới vừa lòng sao." Thời Ngôn Triệt cảm thấy xương cốt toàn thân đều sắp gãy, tức giận xông lêи đỉиɦ đầu.

"Anh chết cũng không sao, nếu như anh chết thì anh chỉ thuộc về mình em" Sở Dữ Khoát hung ác nói, nhân cơ đem tay của Thời Ngôn Triệt kéo lên trên đỉnh đầu, hai chân đè ép chân của Thời Ngôn Triệt đang đạp loạn

Thời Ngôn Triệt l*иg ngực kịch liệt phập phồng, toàn thân bị áp chế không thể động đậy. Anh thấy cứng rắn không được thì chuẩn bị nói lý lẽ với cậu: "Không phải tôi đã cho cậu một lần rồi sao, cậu thực sự muốn ở bên tôi? Tôi khi biết cậu là con trai của Sở Thiên Mục thì tôi chỉ hận không thể cách xa em trai là cậu ra vạn dặm đó làm sao còn nghĩ tới chuyện trêu chọc cậu chứ? Dù sao giữa hai chúng ta có hiểu lầm, nói thế nào thì cậu cũng là em trai của tôi, nếu chúng ta đêm nay làm ra những chuyện như vậy thì không phải sẽ biến thành lσạи ɭυâи sao?”

"Em mặc kệ, là anh biến em thành bộ dáng này, anh phải phụ trách với em!"

“Chúng ta nói chuyện có đạo lý chút có được không? Thích đàn ông là trong gen của cậu, bất quá tôi chỉ giúp em khai sáng, chuyện như vậy sao có thể trách tôi được?"

"Em không thích đàn ông, em chỉ thích anh."

Thời Ngôn Triệt thực sự bị nghẹn, đau đầu nói: "Chả lẽ tôi không phải đàn ông à?!"

“Em không quan tâm! Anh đã chạm vào em đã vậy anh còn bỏ trốn, đã thế còn trốn suốt ba năm. Phi, đồ đàn ông phụ bạc. Anh phải chịu trách nhiệm với em." Sở Dữ Khoát nói xong ủy khuất đỏ mắt.

Thời Ngôn Triệt nhìn khuôn mặt tuấn tú bị ủy khuất đến mức rơi nước mắt như hoa lê dưới mưa, thì trong lòng nhất thời mềm nhũn, vuốt trán nói: "Được rồi được rồi, kiếp trước chắc là tôi đã nợ cậu, giờ cậu đứng dậy trước đã, cậu đè chết tôi rồi."

"Thật xin lỗi nhưng em không thể đứng dậy được nếu em đứng dậy thì anh sẽ chạy mất." Sở Dữ Khoát vừa nói chạm tới hạ thân của Thời Ngôn Triệt.

Thời Ngôn Triệt không khỏi rêи ɾỉ một tiếng, côn ŧᏂịŧ đứng thẳng dậy, "Mẹ kiếp! Đừng có chạm vào tôi."

"Anh, cho em, được không? Đêm nay em nhất định sẽ khiến cho anh cảm thấy thoải mái." Nói xong, thì Sở Dữ Khoát trực tiếp giật cà vạt trên cổ Thời Ngôn Triệt xuống đem hai tay anh trói lại.

Thời Ngôn Triệt nhìn hai bàn tay mình bị trói lại, nhất thời không nói nên lời.

--------------