Chương 10: Nếu Đã Là Nhân Vật Nữ Thì Tóc Bắt Buộc Phải Mượt Mà Óng Ánh (8)

Điểm tập hợp C, Đường 320-H, Agryz, Tatarstan

Ngày 14 tháng 11 năm 1991, 15h00′

56,5193 ° N, 52,9405 ° E

"Mày đã đút dươиɠ ѵậŧ của mình vào đít bao nhiêu thằng rồi?"

Vladimir Sytnyk đấm sầm xuống mặt bàn, đập nó làm đôi, vụn gỗ vung vãi khắp lên giày của ông lẫn của tù nhân của ông. Vị tướng quân kiêu hãnh của đoàn quân Tiên Phong Bạc bị ám ảnh bởi công lý từ ngày ông ta biết về những hành động khủng khϊếp được ban bố bởi Cộng hòa Moskva. Sytnyk đã luôn ấp ủ hoài bão về một nước Nga không bị thao túng, một hoài bão được trui rèn từ hàng năm kỷ cương nghiêm khắc trong quân đội, được trợ lực bởi một sức mạnh thể chất vô song và một bộ óc chiến thuật quân sự xuất sắc.

Vì thế, vị đại tướng đã làm việc không mệt mỏi, cố gắng hoàn tác những tội ác chiến tảnh của những "con lợn kinh tởm" ở Moskva cùng với mọi hậu quả liên đới do chúng tạo ra. Từ nghiện rượu, thói côn đồ, cho tới buôn bán các mẫu vật nhân bản, ít ai ngờ rằng đằng sau vẻ ngoài lỗ mãng của Sytnyk là một cá nhân cần mẫn tới vậy.

Hôm nay, cá nhân ông đã góp phần giải quyết một tội ác khác, một sự tội lỗi đáng kinh tởm trong đôi mắt ông.

Du͙© vọиɠ.

Căn phòng giam cầm Andrei Maksimov chỉ đủ rộng để một người duỗi chân dưới một chiếc bàn nhỏ. Ngồi ở một góc phòng, với máu trên môi và hai tay bị còng sau lưng, Maksimov không hề tỏ ra sợ hãi, kể cả khi những tay lính canh—hay đúng hơn là Mật Vệ Đặc Chủng—nhìn chằm chằm vào ông từ bên ngoài phòng. Giống như Sytnyk, ông là một con người có lý tưởng, và dám sống theo lý tưởng đó. Khác với Sytnyk, ông quan hệ tìиɧ ɖu͙© với đàn ông.

"Ông không biết họ là ai đâu." Câu trả lời của Maksimov ngắn ngủn. Đó là những lời duy nhất mà anh thốt ra từ khi bước vào căn phòng này.

Một cú đấm khác thúc vào bên má đỏ hỏn của Maksimov. Anh ta biết rất rõ Sytnyk không phải là người sẽ lùi bước. Vị đại tướng sẽ tìm thấy câu trả lời, và ông ta sẽ tìm thấy câu trả lời mà ông muốn nghe.

"Mày nghĩ rằng tao sẽ tin vào đống nhảm nhí đó ư? Mày nghĩ rằng tao sẽ tin rằng mày tự dưng mắc bệnh mà chẳng do ai sao? Tao cứ nghĩ rằng mày có nhân phẩm cao quý hơn thế này đấy, Trung tá à." Bức tường rung lên và những mảnh vụi vôi sơn rơi xuống khi Sytnyk đấm vào nó. Mùi máu màu đồng trộn lẫn với phấn vôi xộc vào trong mũi Maksimov. "Ồ, tao xin lỗi. Mày chỉ là tù nhân thôi, Andrei. Mày không phải là Trung tá. Mày là KHÔNG AI CẢ, thực hiện hành vi giao hợp với KHÔNG AI CẢ, tao nói đúng không?"

"Tôi không có tội gì cả." Maksimov ho sù sụ, thở hổn hển.



Sytnyk không thể hiểu. Tại sao lại có người sẽ lãng phí thời gian cho một hành động không đóng góp gì cho bản thân và có nguy cơ bị cô lập bởi phần còn lại của xã hội chứ? Chỉ nghĩ tới việc dươиɠ ѵậŧ của mình ở gần một gã đàn ông khác thôi cũng khiến ông muốn nôn mửa.

"Mày đáng lẽ đã là một thành viên ưu tú của quân đội. Nhưng mày vẫn có thể hoàn lương. Mày là người Nga, người Nga đấy, chứ không phải là một gã Phần Lan hèn kém." Sytnyk tóm cổ tù nhân của mình. "Tao biết mày bị bệnh, và ngay cả những người đàn ông mạnh mẽ nhất cũng sẽ có lúc đổ bệnh. Hãy nói cho tao biết họ là ai, và những hành động đáng xấu hổ của mày sẽ được giữ bí mật."

Maksimov đã theo cấp trên của mình đủ lâu để hiểu ông ta là một người đàn ông có chữ tín. Viên trung tá đang được lựa chọn, một lựa chọn hào phóng được tưởng thưởng bởi hai mươi năm phục vụ trung thành của mình. Anh chỉ cần phản bội người yêu, thừa nhận rằng những gì anh ta làm là đáng khiển trách, và anh ta có thể tiếp tục cuộc sống của mình, một cuộc sống không có ánh mắt khinh bỉ từ đồng nghiệp. Anh chỉ cần chấp nhận giao hợp là một tội lỗi.

"Nếu tôi nói với ông, thì điều gì sẽ xảy ra với những người tôi tố cáo?" Maksimov hỏi.

Sytnyk gầm lên, "Mày nghĩ rằng mày đang ở một vị trí có thể quan tâm đến người khác sao? Mày biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra với họ, như những gì đáng lẽ đã xảy ra với mày từ lâu rồi! Chúng mày sẽ được gửi đến Solnechnyy Svet, để bọn tao có thể biến mày thành người bình thường một lần nữa! Có gì mà mày không hiểu?"

Nếu Maksimov sống ở bất cứ nơi nào khác, anh ta sẽ ngay lập tức nhận hình phạt của những người đồng tính: án tử hình, hoặc nếu không, sự khinh thị từ mọi người xung quanh cho đến ngày anh ta chết. Những kẻ giao hợp thú tính là những bản in bị lỗi—những chiến binh vô tính đáng lý không được cảm thấy du͙© vọиɠ, và được lập trình di truyền để không cảm thấy du͙© vọиɠ.

Những bản in lỗi cần được tiêu hủy.

Tội ác của Maksimov sẽ được khắc trên bia mộ của anh, để những người khác có thể phỉ nhổ vào đó, phóng uế lên đó—đó là nếu anh ta sẽ được lập một bia mộ. May mắn cho Maksimov, anh phục vụ Tiên Phong Bạc. Thủ lĩnh của Tiên Phong Bạc, Timur Semshuk, cho rằng án tử hình là một hình phạt quá khắc nghiệt; Do đó, Solnechnyy Svet—một cơ sở chỉ dành cho mục đích chữa các bệnh du͙© vọиɠ—đã được thành lập. Nếu Maksimov nói dối rằng mình không còn ham muốn những người đàn ông khác nữa, thì một bác sĩ sẽ ký vào Chứng nhận Xác thực, và anh ta sẽ được thả ra trước khi bị đánh đập hoặc tra tấn.

"Tôi không có tội gì cả! Không có vấn đề gì với tôi cả, Vlad!" Maksimov hét lên, những đường gân xanh len lỏi khắp cổ. Bây giờ anh ta đã lấy lại được sức mạnh của mình, một ngọn lửa kháng cự và nổi loạn không thể dập tắt. "Và ông biết điều đó! Tôi đã phục vụ ông trong mười hai năm chết tiệt! Chúng ta đã gϊếŧ chết Tướng Radomir Granklin của Cộng hòa cùng nhau! Sở thích cá nhân của tôi không hề can thiệp vào công việc—"

Maksimov không thể kết thúc câu nói của mình, vì một cú đấm khác đã giáng xuống mặt anh ta. Một âm thanh răng rắc vang lên—mũi của tù nhân đã gãy. "Người bị bệnh không bao giờ biết họ bị bệnh." Sytnyk lầm bầm. "Hãy nghe cho kỹ trong khi tao vẫn còn giữ đầu mày trên cổ. Bọn tao đã theo dõi mày rồi. Bọn tao biết nơi mày đang giấu những lá thư tởm lợm mà mày đã lén lút chuyển cho những người tình của mày như lữ trộm cắp. Nếu tao đích thân tìm ra chúng là ai, tao sẽ băm những tên khốn bệnh hoạn đó thành từng mảnh!"

"Thế thì, Anosov và Shigin cũng bị bệnh à?" Maksimov nhổ máu từ miệng. Mũi của anh ta chưa gãy, nhưng lỗ mũi đã tắc lại, khiến giọng của anh bị nghẹn. Xung lực từ cú đánh khiến khắp hộp sọ của anh rung lắc, xuống tận xương đòn. Nơi nào cũng đau. Lỗ mũi của anh tắc tịt, buộc anh phải ngậm một cục máu đông trong họng mà nói. Nhưng đau đớn anh cũng phải chịu đựng. Anh đã khăng khăng giữ bí mật về những người tình để giữ thể diện của họ, lưu lại địa vị của họ: những huyền thoại chiến tranh. Nhưng cũng đâu còn ý nghĩa gì. Anh hùng, cặn bã, bệnh hoạn. Địa vị đâu quan trọng, vì Shigin và Anosov đã chết rồi.

Sytnyk cười khỉnh, nghĩ rằng nắm đấm của mình cuối cùng đã khiến Maksimov phải nói, nhưng không phải vậy. Maksimov đơn giản đã quyết định rằng ngay cả khi một ai đó thích hôn một người đàn ông, họ cũng không có gì phải xấu hổ về điều đó.



Sytnyk chống chân trước mặt Maksimov. Ông cố gắng kìm nén ngọn lửa giận dữ trong lòng, để nói với sự bình tĩnh đến kinh ngạc. Một nỗ lực phi thường từ một người nóng tính. "Mày đã thực hiện những hành vi như vậy với Anosov và Shigin ư?"

"Phải, thì sao?" Khuôn mặt của Maksimov vểnh lên, một cử chỉ đầy thách thức. "Anosov chết vì anh ta lĩnh một viên đạn cho tôi. Shigin cầm chân toàn bộ một trung đội, dụ họ vào một ngôi nhà trống, và sau đó kích nổ quả bom bên trong. Vào tang lễ của họ, ông đã gọi họ là anh hùng chiến tranh. Ông đã gọi tôi là anh hùng chiến tranh. Bây giờ những điều đó đã trở nên vô nghĩa với ông, bởi vì lưỡi của họ ở trong miệng tôi? Ông sẽ coi họ là những con chuột bẩn thỉu sao? Ông định đào mả họ lên và công khai sỉ nhục họ, để mọi người cười vào mặt ông vì đã trọng dụng chúng tôi, vì ông không thể phân biệt được người bình thường và kẻ giao hợp?"

Nếu lời thú tội đến từ bất kỳ ai khác, viên Đại tướng sẽ bắt người đó vì tội phỉ báng. Bởi vì nó đến từ Andrei Maksimov nổi tiếng chính trực, Sytnyk phải tin tưởng. Điều đó có nghĩa là có bất kỳ cơ hội nào để thuyết phục đại tướng? Không.

"Mày đã sử dụng cái dươиɠ ѵậŧ đó của mày bao nhiêu lần rồi mà mày lại trở nên ngu ngốc thế này?" Sytnyk nói. "Những chiến công của họ chẳng liên quan gì tới việc này cả! Mày chưa biết điều đó thôi, nhưng mày sẽ biết! Du͙© vọиɠ là một hình thức thần tượng dị thường. Nó len lỏi vào mọi góc cạnh của tâm hồn mày, và dần dần, từ từ, nó nuốt chửng nhận thức của mày, khả năng nhận biết đúng sai của mày. Mày sẽ sớm bị ám ảnh, bị suy nhược, trở nên vô dụng. Nếu hai người đó không chết, họ sẽ biến thành . . . thành như mày! Đừng có cãi tao với cái lý "mày sinh ra đã vậy"! Nhìn vào nghiên cứu của bọn tao đi, di truyền không liên quan gì hết! Mày đang mắc bệnh tâm thần, Andrei, một căn bệnh gây rối loạn nội tiết tố nam tính của mày! Nếu mày không chấp nhận để được uốn nắn về con đường chính đạo, mày đang đào mộ của chính mình đấy."

Maksimov không trả lời. Sẽ không có gì có thể làm lung lay niềm tin cốt lõi của đại tướng.

Sytnyk đứng dậy, bước xa khỏi Maksimov và đặt tay lên cằm, suy ngẫm về những khả năng. Quân đội của Tiên Phong Bạc đang ngày càng yếu đi. Những toán quân nhỏ hơn của họ bị Cộng hòa Moskva bao vây, cắt đứt mọi phương tiện liên lạc, bị xóa sổ trước khi họ có thể kêu cứu. Những người tài năng rất khó tìm, giống như thịt tươi vậy. Và Maksimov là một trong những sĩ quan giỏi nhất mà Sytnyk có thể huy động. Mất anh sẽ là một đòn giáng mạnh vào tham vọng của họ kể từ sau thất bại trận Volgograd.

"Andrei Maksimov" Sytnyk tuyên bố, "Mày có chấp nhận rằng mày bị bệnh không?"

Maksimov quay đi, nhìn chằm chằm vào lỗ thông gió có chấn song trên đầu, ô cửa sổ chiếu luồng ánh sáng đơn độc giữa những bức tường xi măng buồn tẻ, ngột ngạt. Sự im lặng của anh là một câu trả lời chắc nịch.

"Một người đàn ông tự dẫn mình đến sự tự hủy không có chỗ trong quân đội của tao." Sytnyk ra hiệu cho các vệ sĩ đưa anh ta đi, "Biến khỏi đây. Tao sẽ cho mày một đôi giày tuyết và thức ăn trong ba ngày. Mày không xứng đáng nhận thêm gì khác. Đừng bao giờ quay lại."

Nếu hy sinh sĩ quan tốt nhất của mình có nghĩa là sự công bình sẽ được bảo tồn, thì cứ vậy đi.

Những người lính xốc nách Maksimov, người mà vài ngày trước vẫn là cấp trên đáng kính của họ. Họ huých khẩu súng trường lên lưng để buộc anh ta bước đi, và khi anh từ chối đi bộ theo tốc độ của vệ sĩ, họ quất vào mông anh cho đến khi anh bắt nhịp.

"Nghe nói mày thích có cái gì đó trong mông mình. Thế thì, mày phải tận hưởng điều này lắm nhỉ." Một trong những mật vệ tặng cho Maksimov một câu xúc phạm ranh mãnh khi hắn quất anh. Anh không trả lời.

~ Nếu bạn thích truyện thì hãy tặng mình một cái vote để ủng hộ truyện nhé!~