Chương 10

Giang Chu Lương đứng xa quan sát, hắn đứng ở một nơi yên tĩnh, nhìn thấy Từ Nghiêu đột nhiên phát cuồng, lao về phía chàng trai trước mặt.

Giang Chu Lương mơ hồ nhớ ra người đó là tay trống trên sân khấu ban nãy, là người quen của Từ Nghiêu.

Thanh niên bị va vào bất ngờ, bị Từ Nghiêu ôm chặt từ phía sau và bắt đầu mò mẫm vào ống tay áo, trong lúc giằng co để lộ một mảng da trắng như ngọc, càng tinh tế hơn khi được phản chiếu dưới ánh sáng mờ ảo của hành lang.

Từ Nghiêu vẫn còn chút lý trí, mở miệng yêu cầu thanh niên kia dẫn anh lên lầu.

Hai người họ kéo nhau lên cầu thang, Giang Chu Lương giữ khoảng cách nhất định, dừng lại trước cầu thang.

Ở cầu thang, có một chiếc thẻ rơi xuống.

Người đàn ông cúi xuống, nhặt nó lên.



Đóng cửa phòng của Từ Nghiêu lại, Lâm Nghiên thở phào nhẹ nhõm.

Thật may, cậu vẫn giữ được thân phận người qua đường, cũng may là phòng của Từ Nghiêu không bị cải biến thành loại phòng "không làm chuyện gì thì không ra được".

Nếu không cậu đã bị kéo vào cảnh giới tử của nhóm nhân vật chính rồi!

Người qua đường bị kéo vào cảnh giới tử thì còn gọi là người qua đường nữa không? Đó gọi là công/thụ pháo hôi rồi!

Lúc này quần áo trên người Lâm Nghiên xộc xệch, mặt đỏ bừng, ai không biết còn tưởng rằng cậu đã xảy ra chuyện gì—may mà Lâm Nghiên có đồ ngụy trang thần kỳ là mũ lưỡi trai và khẩu trang, cậu quay lại hậu trường, nhặt hai thứ đó đeo lại rồi trở về trạng thái người qua đường không ai yêu mến.

Khi ra khỏi hậu trường, Lâm Nghiên phát hiện Giang Chu Lương đã không còn ở chỗ ngồi nữa.

Thanh niên bước ra khỏi quán bar, gió mát bên ngoài thổi qua, cậu lập tức cảm thấy mát mẻ hơn nhiều, sau đó cậu đi về hướng ga tàu điện ngầm.

Nơi Lâm Nghiên ở là trạm cuối của tàu điện ngầm, rất gần Đại học Thân Thành.

Là một người chơi qua đường, dù Lâm Nghiên học cùng một trường đại học với công và thụ chính, nhưng do tính đặc biệt của mình nên cậu không ở ký túc xá của trường.

Ký túc xá có giờ giới nghiêm, cậu làm việc tại quán bar nên thường về muộn đúng chuyến tàu điện cuối cùng, để tiện cho công việc và giữ bí mật, cậu đã thuê một căn hộ nhỏ một phòng ngủ một phòng khách bên ngoài.

Ở đây phải nhắc đến thân phận của Lâm Nghiên, bề ngoài là một sinh viên đại học làm việc part time khắp nơi, nhưng thực chất lại có nội tình.

Làm việc part time chỉ để tiếp cận công và thụ chính, làm một tấm nền hợp lý, thực tế cậu là con trai thứ hai của một gia tộc giàu có.

Cậu đến từ gia đình hào môn họ Lâm, người nắm quyền là Lâm Chí Bình, hiện là người đứng đầu tập đoàn, cũng là ông nội của cậu, nhưng không lâu trước đây mắc bệnh nặng, không còn xuất hiện ở công ty, đồng thời, bên ngoài đồn rằng do thế hệ thứ tư của nhà họ Lâm không ra gì nên Lâm Chí Bình sẽ chọn người kế vị phù hợp trong số thế hệ thứ năm.

Lâm Chí Bình có ba người con, hai trai một gái, ba của Lâm Nghiên, tên ông là Lâm Kiệt, là con trai thứ hai của Lâm Chí Bình.

Và Lâm Nghiên là con trai thứ hai của Lâm Kiệt.

Anh trai của Lâm Nghiên, đồng thời cũng là con trai trưởng của Lâm Kiệt, tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng ở nước ngoài; Lâm Nghiên xếp thứ hai trong gia đình, có cùng cha khác mẹ với anh trai, mẹ là kết quả của một cuộc hôn nhân thương mại, đã qua đời từ lâu do bệnh tật; ba cậu có thêm một đứa con trai thứ ba ngoài giá thú nên không được vào nhà.

Con trai trưởng thành đạt trong sự nghiệp, con ngoài giá thú được ba yêu thương, Lâm Nghiên xếp thứ hai hoàn toàn như không tồn tại..

Mẹ mất sớm, ba gần như quên mất sự hiện diện của cậu, cụ thể là Lâm Nghiên chưa từng trở về ngôi nhà tổ, ba câu cũng chưa từng gọi một cuộc điện thoại—dù sao anh trai bận đối phó với con ngoài giá thú, con ngoài giá thú bận bày mưu để được bước chân vào nhà, đấu đá không ngừng.