Chương 7

Một mùi nước hoa ngọt ngào tràn ngập xộc vào mặt cậu.

Lâm Nghiên giật mình, cố đứng vững, lúc này cậu mới nhìn rõ mặt đối phương, là Từ Nghiêu!

Tình trạng của Từ Nghiêu không ổn, anh ngã nhào lên người Lâm Nghiên, nhiệt độ cơ thể cao bất thường, khuôn mặt đỏ bừng như hoa đào, nằm trên vai Lâm Nghiên: "Lâm, Lâm Nghiên, tôi, tôi có chút vấn đề, phiền cậu giúp tôi với."

Lâm Nghiên ngẩn người trong chốc lát, theo phản xạ quay lại đỡ đối phương.

Thuốc ngấm rất nhanh, Từ Nghiêu chưa kịp nói hết câu đã mất kiểm soát, bắt đầu không thể kiềm chế vặn vẹo trên người Lâm Nghiên, một tay trực tiếp vòng qua cánh tay thanh niên, từ ống tay áo luồn vào bên trong.

Chết tiệt.

Lâm Nghiên chửi thầm, từ trước đến nay chưa ai chạm vào bên trong cánh tay cậu, cậu rất nhạy cảm với kiểu tiếp xúc này, cả người rùng mình, suýt nữa hất Từ Nghiêu ra, thắt lưng mềm oặt.

Cậu cố gắng gạt tay đối phương ra, nhưng sức lực của Từ Nghiêu rất lớn, khiến Lâm Nghiên không tài nào chống cự nổi, tạm thời chỉ có thể bị Từ Nghiêu ôm chặt mà sờ soạng lung tung.

"Ông chủ Từ à, anh, anh không sao chứ? Đợi đã, để tôi gọi 120 nhé——" Lâm Nghiên muốn gỡ tay anh ra, đầu gối tì vào tường, trong lúc giằng co hai người suýt ngã xuống đất.

"Đừng, đừng gọi bác sĩ, đừng gọi ai cả, người nhà tôi không có ở Thượng Hải đâu, tôi không muốn bị lên báo đâu...." Từ Nghiêu dí gương mặt nóng bừng vào vai thanh niên, cắn mạnh vào lưỡi để kiềm chế tay mình muốn sờ soạng xuống dưới.

Anh vốn định lên lầu khóa mình trong văn phòng, người thân bạn bè đều không ở Thượng Hải, không có ai để tin cậy, đi ra ngoài thì quá nguy hiểm, nhưng không ngờ anh đã không thể tự mình đi lên lầu nổi.

Từ Nghiêu đứng trong bóng tối, dựa vào tường một lúc, thấy thanh niên bước đến, anh đã nhận ra Lâm Nghiên, tay trống partime mà anh thuê, bất đắc dĩ mới nhào đến cầu cứu.

Từ Nghiêu khó khăn lắm mới lấy lại được chút tỉnh táo, mắt anh khép hờ, nhìn chằm chằm đèn chùm trên trần, không suy nghĩ gì thì nói: "Không ngờ, da cậu cũng khá mịn màng đấy, sờ rất mướt."

Không chỉ rất mướt đâu.

Vừa mềm vừa mát, như một miếng ngọc mềm vậy, tay sờ lên đã không muốn rời, chỉ muốn dùng lực mạnh hơn, tiếp tục ấn xuống, tốt nhất là ép cậu hoà vào cơ thể mình.

Bây giờ là lúc nói mấy cái này sao?

Lâm Nghiên suýt nữa chửi thề, sắc hồng mỏng manh đã tan biến lại cuộn trào trở lại vì giận, lần này ngay cả dái tai cũng ửng hồng lên.

Thuốc này mạnh quá, Từ Nghiêu vừa tỉnh táo một chút đã lại vô thức muốn tựa vào người Lâm Nghiên, cậu chỉ có thể tạm thời đỡ lấy anh, vừa phải đỡ vừa phải ngăn Từ Nghiêu sờ loạn trên người mình, khiến giọng nói của cậu cũng mang theo chút thở dốc: "Đừng sờ loạn, anh có ai để liên lạc không? Không gọi bác sĩ vậy tôi liên lạc với người nhà anh nhé?"

Hoặc là, cậu gọi Giang Chu Lương, bạn của Lục Ky chẳng hạn?

Nhưng Lâm Nghiên lại không muốn tiết lộ là mình có quen biết Giang Chu Lương.

Không chỉ sờ thích, mà giọng còn hay thế hả? Tiếng thở dốc nghe nóng bỏng đến mức khiến người ta đỏ mặt!

Âm thanh mơ hồ này như đổ dầu vào lửa, làm Từ Nghiêu mất hết lý trí.

Từ Nghiêu không trả lời, Lâm Nghiên chỉ cảm thấy sức nặng trên người mình tăng thêm vài phần, cậu quay đầu lại, đôi mắt màu hổ phách đúng lúc nhìn vào đôi mắt khác, Từ Nghiêu chu môi định hôn cậu——

Mắt Lâm Nghiên mở to, cậu theo bản năng đẩy đối phương ra, sức lực không nhỏ, Từ Nghiêu bị đẩy ngã vào tường, đau đến mức kêu lên một tiếng, ôm lấy vai rêи ɾỉ, anh dựa vào tường ngồi bệt xuống đất, đầu óc mơ màng cũng dần tỉnh táo lại.

Từ Nghiêu cúi đầu, cắn mạnh vào đùi mình, đau đến run lên: "Không, không sao, phiền cậu đưa tôi lên lầu, trên tầng hai có văn phòng của tôi đấy."

Lâm Nghiên do dự một lúc, Từ Nghiêu thở dốc thúc giục, anh tựa vào tường đi lên nhưng vì chân yếu không đi được mấy bước đã ngã, một đôi tay đỡ lấy anh từ phía sau.