Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Người Qua Đường Như Cậu Lại Là Boss Diệt Thế

Chương 15

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong thành phố có một người mạnh trong danh sách "Quy Tắc" từng nói trong [Cẩm nang sinh tồn trong sương mù].

"Quy tắc là bùa hộ mệnh. Quy tắc cũng là cái bẫy dẫn dụ con mồi bước vào cái chết. Phải tin tưởng quy tắc, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng quy tắc."

-- Lực lượng phòng vệ của thành phố · Cố Niệm An.

Nghe có vẻ như một câu nhiễu khẩu lệnh*.

*tức là câu này làm nhiễu thông tin quy tắc mà mọi người vừa được nhận.

Mọi người nhìn nhau, suy nghĩ xoay chuyển còn phức tạp hơn cả nhiễu khẩu lệnh.

Nhưng có một người đàn ông to lớn đã chạy ra trước.

Người đàn ông to lớn, cơ bắp mạnh mẽ như sắp bùng nổ ra khỏi áo sơ mi, giống như một con gấu nâu dũng cảm, mọi chướng ngại phía trước đều sẽ bị anh ta hất văng.

Sau đó chỉ trong giây lát, chỉ nghe thấy tiếng "rầm" lớn, người đàn ông to lớn như đυ.ng phải thứ gì đó, lảo đảo lùi lại hai bước, cả người choáng váng, chửi ra một câu: "Chết tiệt..."

Nhưng trước mặt người đàn ông to lớn rõ ràng không có gì cả.

"Ông anh à, có chuyện gì vậy?"

Có người tiến lên hỏi.

Cũng có người thử bước ra ngoài vài bước, nhưng cũng tương tự đυ.ng phải một bức tường vô hình, phát ra tiếng "ai dai".

"Không thể qua... có vẻ như có bức tường trong không khí!"

"Hả? Nhưng chỗ làm việc ở bên kia..."

"Thử xem có thể phá vỡ nó được không? Hoặc tìm xem có lối đi khác không..."

"Phải nhanh chóng tìm cách, không biết lúc nào người giám sát sẽ đến."

Mọi người bắt đầu hoảng hốt.

Điều làʍ t̠ìиɦ hình trở nên tồi tệ hơn là, loa phát thanh trên cao của nhà máy bất ngờ phát ra tiếng chuông chói tai, sau tiếng chuông, giọng nữ dịu dàng vang lên từ loa:

"Quý nhân viên thân mến, giờ làm việc đã đến. Xin hãy tự giác trở về vị trí làm việc của mình và làm việc nghiêm túc. Ba phút sau, người giám sát sẽ bắt đầu tuần tra."

Ba phút.

Ngay cả trong thời gian thực, Lực lượng phòng vệ của thành phố cũng không chắc có thể đến kịp, huống chi là lúc cảm nhận thời gian hỗn loạn trong sương mù này.

Rầm! Rầm! Rầm!

Người đàn ông to lớn như gấu nâu đã hồi phục, hai mắt đỏ ngầu, dùng sức đấm mạnh từng cú vào bức tường không khí trong suốt bên cạnh, phát ra tiếng vang đυ.c.

Những người xung quanh chứng kiến cảnh tượng đó, cũng bắt đầu tìm mọi cách để phá vỡ sự phong tỏa của bức tường.

Có người thực hiện cú đá xoay 360 độ, có người cưỡi lên cổ người khác để cố gắng vượt qua chướng ngại vật, thậm chí người phụ nữ công sở còn trực tiếp nhấc túi xách Chanel của mình lên, như đang múa lưu tinh chùy* đập mạnh vào bức tường.

*Lưu tinh chùy là một loại chùy, một đầu là dây buộc còn đầu chùy thì nắm trong tay, dùng sức nhằm mục tiêu ném ra tấn công.

"Thật là náo nhiệt." Thẩm Quyết nghĩ.

Cậu nhìn cảnh tượng trước mắt, vẫn không hề nhúc nhích, tựa như một con cá mặn* nằm phơi trên bãi biển, không sợ hãi cái chết.

*tiếng lóng của người Quảng Đông: có nghĩa là "x. ác c. hết", ngụ ý chỉ những con người không làm việc, lười vận động, không có ước mơ và hoài bảo, sống bạc nhược.

Hệ thống: [...]

Nó cảm thấy rằng ký chủ này của mình có lẽ đã bị hỏng một chỗ nào đó rồi.

Ở viện nghiên cứu đã là cá mặn thì thôi, ngay cả trong sương mù cũng thế, nó muốn xem, khi sau này thế giới sụp đổ và cái chết đến gần, Thẩm Quyết có còn là cá mặn hay không – có lẽ nó còn không kịp chờ đến ngày đó, ký chủ sẽ chết trong sương mù vì quá cá mặn.

Lúc đó nó chắc chắn sẽ vỗ tay chúc mừng... Thôi, đây là ký chủ duy nhất của nó, dù sao cũng phải bảo vệ cẩn thận.

[Ký chủ, gói quà tân thủ thật sự là thứ tốt đó.]

[Chỉ cần giải quyết một chút sương mù nhỏ, cậu sẽ nhận được một phần quà lớn bất ngờ, thật sự rất hời...]

Hệ thống cố gắng dụ dỗ. Nhưng không có tác dụng.

Thẩm Quyết không hề dao động.

Mọi người cố gắng tìm cách. Cũng không có tác dụng.

Bức tường vô hình chặn đường đi, họ như những con cá mòi bị nhốt trong hộp sắt.

"Mọi người nên bình tĩnh lại trước đã."

Lúc này, một người đàn ông đeo kính bước ra, nói: "Tôi là nhân viên quan trắc của Trung tâm quan trắc sương mù, lúc sương mù lan tràn chúng ta đều đã thấy, màu sắc là trắng, nhiều nhất chỉ có chút hồng, đây là biểu hiện của sương mù cấp thấp nhất."

Anh ta đẩy đẩy cặp kính trên mặt: "Theo kinh nghiệm, đối với loại sương mù cấp thấp này, người bình thường cũng có khả năng phá vỡ. Chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, chắc chắn sẽ tìm ra cách đối phó. Nếu trong toa xe có dị năng giả thì càng tốt, dù chỉ là danh sách số chín..."

Người đàn ông to lớn đang vung quyền quay đầu lại, giọng nói vang như chuông lớn: "Tôi chính là dị năng giả "Tăng cường sức mạnh" thuộc danh sách số chín của danh sách "Tự nhiên", ngay cả tôi cũng không thể phá vỡ bức tường này!"

Người phụ nữ công sở vung túi xách trong tay điên cuồng đập vào bức tường, sắc mặt tái nhợt lẩm bẩm nói: "Dù chỉ là sương mù cấp thấp nhất, tỷ lệ sống sót của người bình thường cũng chỉ có 39%, tôi mới vừa trả xong khoản vay mua nhà ở thành phố, vừa rồi còn đặt món gà rán KFC, tôi còn chưa muốn chết..."

Người đàn ông đeo kính nghẹn lại.

39%.

Đúng là con số này.
« Chương TrướcChương Tiếp »