Chương 11: Trừng phạt (Trung)

Vương Mục sau một lúc suy nghĩ cũng cầm lấy điện thoại gọi ra ngoài. Mà đầu bên kia chính là quản gia của hắn.

- Quản gia, giúp tôi gọi chị cả, em ba và em út đến phòng quản lý kế phòng ngủ của tôi đi... Và cả ông cũng cùng đến đi.

Trần Kim Liễu đang ngồi trước máy tính xem qua một chút thông tin của người chủ nhân mình. Bất giác bị gọi lên ông liền nhanh chóng, thay lại đồng phục quản gia.

Không quá lâu để cả bốn người tập hợp ở trước cửa phòng quản lý. Bọn họ chưa bước vào mà gõ cửa trước, đây là căn phòng duy nhất được mã hóa vô cùng bảo mật trong nhà này.

Hắn đã đặc biệt chỉnh sửa căn phòng thành một mật thất bọc thép, thiết bị bảo an đều là cao cấp nhất. Chỉ riêng vì thiếu tiền mà hắn không có sửa đổi tiếp, hắn nhớ hình như thiếu hệ thống gần 1 triệu coin rồi.

Hắn nhìn thấy cả bốn người đã đến qua camera giấu bên ngoài liền thao tác nút trên bàn mở cửa cho họ vào. Máy cảm biến vân tay, mật khẩu bên ngoài chỉ xác nhận một mình mã của hắn. Bao gồm bên trong còn có mã gen và nhóm máu. Không đồng đều tất cả thông tin thì đừng mong mở ra.

Khi cả bốn người bước vào, hắn lại đóng cánh cửa lại.

Gương mặt của ba chị em không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc vì độ hoành tráng trong căn phòng, chưa kịp mở miệng hỏi. Vương Mục đã lên tiếng trước.

- Tiểu Thần, đệ nói xem. Vì sao, tòa tháp lại xuất hiện?

Câu hỏi đột ngột khiến Vương Thần chững lại một chút, hắn đưa ánh mắt nhìn người anh trai đang ngồi quay lưng về họ và ngồi lẳng lặng trên chiếc ghế kia.

Vương Thần nhìn qua trên màn hình, một màn ảnh đang chiếu rọi chiếc đồng hồ trên bầu trời, nó vẫn không ngừng quay. Xung quanh đều là vô số màn hình, phía trên chạy vô số dữ liệu khó hiểu.

Sau một lúc trầm ngâm, Vương Thần mới nói.

- Là vì gây ra hỗn loạn sao?

Vương Thần ngập ngừng khi nói lời ấy. Ánh mắt dán chặt trên người anh trai mình, chỉ thấy hắn nhẹ gật đầu rồi nói tiếp.

- Tiểu Lam, em cảm thấy người vượt qua tầng 100 kia muốn làm gì?

Không khác Vương Thần, Vương Lam ấp úng một lúc mới nói.

- Có thể do hắn bị ép chăng? Hoặc hắn muốn hủy diệt thế giới hay gì đó?

Yên tĩnh... Hắn không lên tiếng, hắn quay lại nhìn vào họ. Hắn nhìn người chị của mình, ánh mắt như thấu hiểu kia khiến hắn cảm giác như bị nhìn xuyên.

- Chị cả, không bằng chị nói xem vì sao?

Hắn nói nhẹ nhàng khi đứng dậy, tiến tới tấm rèm kéo nó ra, bên ngoài là khung cảnh thành phố tráng lệ rộng lớn, mà từ hướng hắn nhìn ra, một tòa tháp cao màu đen mọc sừng sững như tâm điểm của mọi chú ý.

Vương Thần tại đó ngắm nhìn bên ngoài, bóng lưng lộ ra một vẻ mệt mỏi, cô độc.

Nhìn Vương Thần đứng ở đó, Vương Linh Nhi mím môi rồi nói.

- Chị không biết... Nhưng chị đoán, em đã định nói gì đó đêm nay? Vì sao, trước khi chiếc đồng hồ kia về 0, không thử nói ra xem? Chị cũng đang rất muốn nghe...

Vương Linh Nhi là chị cả trong nhà, đừng nhìn nàng vẻ ngoài lạnh lùng nhưng bên trong lại là một người con gái không thích dùng não để nói chuyện. Chuyện vòng vo là thứ mà nàng thấy phiền phức nhất, nên từ đầu, khi thấy em trai mình muốn nói, cô đã không thèm mà đoán mò nữa.

Muốn biết, để hắn trực tiếp nói là được.

Hắn nhìn người chị của mình rồi lại nhìn hai người em, lại đến Trần quản gia rồi nói.

- Chị phát hiện ra từ lúc nào?

- Vài ngày trước có lẽ...

- Vậy chị nghĩ thế nào về viê...

Không để hắn nói hết, Vương Linh Nhi đã cắt ngang.

- Nhưng em vẫn là em trai của chị đúng không?

Nghe thấy lời nói của chị mình cùng ánh mắt dò xét, chất vấn. Tâm lý của hắn lúc này đã bình tĩnh lại.

- Hãy trả lời câu hỏi này của chị, em sẽ tổn hại gia đình chúng ta sao?

- Sẽ không... Vương Mục nói lời này, trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống tảng đá nặng nề kia.

Ngay từ đầu, hắn không phải một kẻ mắc bệnh phản xã hội, cũng không phải kẻ máu lạnh gì. Hắn chỉ là một tên nghiện game, có được một cơ hội làm lại cuộc đời.

Hắn biết rõ điểm yếu của mình chính là gia đình, nhưng hắn không dừng lại, hắn vẫn muốn tiếp tục đi con đường này. Con đường dùng sinh mạng của cả hành tinh làm đường đi.

Trong lòng hắn luôn hiểu, muốn phát triển tiếp, con người phải tiến vào tòa tháp. Nên hắn gánh trên thân không chỉ là gia đình mà còn là nhân loại.

Hắn từ sớm đã vứt tảng đá mang tên nhân loại kia đi, nó quá vướng víu và với hắn, tồn tại của nó không quá quan trọng.

Khi hắn nắm giữ hệ thống, hắn đã hiểu, hắn sẽ không chết nên việc tế cả hành tinh này cũng sẽ không là sự ám ảnh của hắn. Hắn không ác độc nhưng hắn không phải kẻ sẽ vì kẻ khác mà hi sinh. Muốn cơ duyên thì tự thân mà lấy, đây là quyết định của hắn với nhân loại.

Mà tảng đá thứ hai chính là gia đình hắn, hắn sợ họ sẽ không đồng ý. Nhưng khi nhìn thấy họ vẫn kiên định bước cùng hắn sau khi biết thân phận của hắn, tâm lý của hắn đã dịu đi, kiêng kỵ cuối cùng cũng buông xuống.

Hắn đứng đó trầm ngâm lúc lâu rồi thở dài, triệu gọi hệ thống.

(Lời tác giả: Lưu ý, các câu đối thoại bằng giọng nói hệ thống sẽ mở đầu bằng dấu -, các câu xuất hiện trên bảng hệ thống sẽ dùng dấu "...")

- Hệ thống, mở chế độ giao tiếp chung.

"Đang mở chế độ giao tiếp chung... Đã mở... Hệ thống có thể trò chuyện cùng ngoại giới không hạn mức, kênh trò chuyện riêng tư vẫn sẽ giữ bằng cách giao tiếp qua nhận thức. Màn hình hệ thống sẽ chia sẻ sau 3...2...1"

- Chào ngài, có việc gì sao?

- Đây là phần thường khi em vượt qua tầng 100 sao?

Vương Linh Nhi hỏi khi chạm nhẹ vào màn hình lơ lửng nhưng xuyên qua. Vương Thần cùng Vương Lam vô cùng nhoi nhoi mà ngắm nghía liên tục.

- Có lẽ có thể xem là phần thưởng đi?

Trong khi họ vẫn trầm trồ vì thứ trong không trung mà muốn chạm vào thì hệ thống lại liên tục thực hiện những cú né chuẩn xác. Một phút đùa giỡn trôi qua, Vương Mục nhìn màn đêm ngoài cửa sổ nói.

- Có thể cho em xem bảng thông tin của mọi người không?

- Được.

- Vì sao lại không chứ?

Vương Linh Nhi, Vương Lam, Vương Thần cùng quản gia đem bảng thông tin chia sẻ cho hắn. Hắn nhìn qua một lượt.

Không nghề nghiệp, chỉ số cơ bản cao hơn một chút với người bình thường.

Hắn nhìn một lúc rồi nói.

- Mọi người cảm thấy bản thân phù hợp với nghề nghiệp và vai trò nào?

Bị hỏi đột ngột, Vương Linh Nhi cùng Vương Lam ngơ ra. Hai nàng mặc dù có chơi qua, nhưng cũng chỉ là chơi vui mà thôi, đến nghề nghiệp cũng không thông thạo lắm. Còn quản gia Trần thì càng không nói, ông căn bản chưa từng tham gia vào trò chơi nên chỉ đứng một bên yên lặng.

Vương Thần lại hoàn toàn khác biệt, hắn háo hức xông lên trước nói.

- Anh hai để em trước đi, nghề nghiệp khi trước của em là nghề nghiệp cấp hiếm "Thiết giáp Kỵ Sĩ". Thuộc lớp Tanker, sát thương tầm trung, phòng ngự tốt. Kết ho...

Không để hắn nói hết, hệ thống đã cắt ngang nói. Bản thân hệ thống cũng đã hiểu ý của chủ nhân mình.

- Vậy được rồi, tiếp theo hãy chờ tôi một chút.

Lời hệ thống vừa dứt, màn ảnh ảo trên không trung bắt đầu thông báo.

"Đang kiểm trắc nghề nghiệp cấp hiếm "Thiết giáp Kỵ Sĩ"... Kiểm trắc hoàn tất... Đang dò xét kho dữ liệu nghề nghiệp... Kiểm trắc nghề nghiệp thay thế... Kiểm trắc xong..."

"Đã hoàn thành kiểm trắc... Nghề nghiệp Thần Thoại "Thiết Huyết Bạo Quân Chi Vương" đã được tìm thấy... Xin hỏi, có muốn tiếp nhận thử thách kế thừa?"

Màn hình hệ thống thôn báo xong, lời nói của hệ thống lại vang lên.

- Nghề nghiệp này mặc dù dựa trên nghề nghiêp ban đầu của ngươi nhưng, toàn bộ các nghề nghiệp cấp Huyền Thoại và Thần Thoại đều tồn tại ý thức, linh hồn và suy nghĩ của riêng nó.

- Vương Mục, mặc dù ngươi là em trai của chủ nhân, ngươi quản lý và sẽ cai trị tòa tháp trong tương lai. Nhưng ta không tin tưởng ngươi, cho dù kế thừa nghề nghệp này, nếu ngươi không vượt qua khảo nghiệm của nó, nó sẽ chiếm lấy thân thể và xóa bỏ linh hồn cua ngươi. Đồng nghĩa, ngươi sẽ chết và thân thể ngươi sẽ là phần thưởng của nghề nghiệp.

- Nhắc nhở thân thiện, các ý thức của những nghề nghiệp bậc cao được gọi là "Chức Linh". Các Chức Linh trải qua nhiều đời chủ nhân, hàng trăm kẻ khảo nghiệm thất bại, lại trôi qua vô số năm tháng dài đằng đẵng. Tính cách, nhân tính, tam quan của chúng vô cùng vặn vẹo, có kẻ bình thường thì có kẻ điên loạn. Mà Chức Linh của nghề nghiệp "Thiết Huyết Bạo Quân Chi Vương" tên là Huyết Cơ, một nữ chức linh tính cách quái dị. Cô ta có rất nhiều yêu cầu quái lạ, và vì người là em trai của chủ nhân, ta thật sự khuyên ngươi cố mà đáp ứng nhu cầu của cô ta.

Lời hệ thống vừa dứt, một quả cầu dữ liệu màu đỏ thẫm như máu liền chui vào ngực Vương Thần. Tiếp nhận phần dữ liệu mới nhưng Vương Thần căn bản không có chút thay đổi nào, có vẻ cần có thời gian để hắn tìm hiểu.

Tiếp đó, Vương Mục lại nhìn em gái mình. Vương Lm thấy anh hai nhìn liền nhanh nhẹn nói.

- Mặc dù em không chắc mình có giỏi không nhưng khi trước chơi trò chơi cùng chị cả hay anh ba thì đều chơi vai trò vυ" em. Anh có thể cho em một chức nghiệp tương tự như thế, có lẽ em sẽ chơi được.

- Vυ" em sao?... Hệ thống, ngươi cảm thấy "Thánh Nữ" được không?

- Được, nhưng nghề nghiệp "Thánh Nữ" mặc dù là nghề nghiệp huyền thoại, nhưng vào lúc này nó vẫn còn nằm trên NPC đó của tầng 49. Ngài không thể cưỡng đoạt rút đi được đâu.

- Nếu như thế thì dường như căn bản không còn có nghề nghiệp vυ" em nào thuộc huyền thoại và độc nhất nữa. Nghề nghiệp sử thi thì không được, độc nhất thì hiện tại dường như đã không còn, huyền thoại cũng gần hết.

Vương Mục cùng hệ thống trò chuyện qua lại đều không tìm được nghề nghiệp phù hợp nên rất ủ rũ.

Vương Lam một mặt ngờ nghệch nói.

- Anh hai, trò chơi này không phải có rất nhiều nghề nghiệp sao? Vì sao lại không thể chọn được một nghề vυ" em?

- Chuyện này...

Vương Mục muốn nói nhưng lại đột ngột đẩy sang hệ thống.

- Vẫn là ngươi nói đi, ta nói dài dòng lắm.

- Được...

Hệ thống chuẩn bị một chút rồi đưa ra một bản số liệu cho mọi người xem.

- Mọi người có thể nhìn thấy, mặc dù hiện tại trò chơi có hơn chục vạn loại nghề nghiệp nhưng trong số này chỉ riêng nghề nghiệp cấp thường và hiếm đã chiếm 80%, sử thi chiếm 10%, độc nhất chiếm gần 7%, mà huyền thoại lại chiếm gần hết phần còn lại. Càng đừng nói thần thoại càng là thưa thớt của thưa thớt.

- Theo ghi chép của hệ thống, chức nghiệp thần thoại ở giai đoạn khi trước, chính là lúc trong trò chơi chỉ cũng có chưa tới 10 người, huyền thoại chỉ gần 50 người. Mà độc nhất lại là chỉ khoảng 300 người. Trong khi đó sử thi lại tồn tại gần hàng chục thậm chí trăm vạn người.

Nghe đến đây, mọi người trong căn phòng trừ Vương Mục thì đều kinh ngạc, vì sao chênh lệch lại lớn như vậy?

Vương Thần hiểu nhiều hơn đột nhiên nghĩ ra đáp án liền nói.

- Là quá trình tiến cấp nghề nghiệp đúng không?

- Đáp án đúng. Từ cấp bậc sử thi tiến cấp độc nhất cần các loại nguyên liệu cực kỳ hiếm gặp, ngoài ra còn yêu cầu nguyên liệu đặc thù rơi ra từ boss đặc biệt. Các loại boss này có thời gian hồi sinh từ nửa năm là ngắn, cho đến vài chục năm là thường.

Hệ thống nói đến đây dừng lại một chút, Vương Mục tranh thủ xen vào nói.

- Đừng quên một việc, thời gian khi trước trong game có chênh lệch là 1:8, tức 1 năm ngoài đời bằng 8 năm trong game. Nhưng vào khi anh sửa lỗi, anh đã chuyển nó về tỉ lệ 1:1. Tức là...

Nói đến đây hắn liền dừng, hắn biết họ đủ thông minh để hiểu ý trong lời nói.

- Như ngài ấy nói, khởi đầu với nghề nghiệp quá thấp, tiêu tốn thời gian càng lâu và thời gian về sau sẽ càng có nhiều rắc rối.

Vương Linh Nhi lúc này lên tiếng nói.

- Chẳng lẽ không còn cách nào khác sao? Nghề nghiệp hiện tại chỉ có nhiêu đó sao?

Nghe cô ấy hỏi, hệ thống liền hào hứng rõ mà trả lời.

- Thật ra, chục vạn nghề nghiệp hiện tại chỉ tính các nghề nghiệp đã được phát hiện, sở hữu hoặc trên người NPC. Có rất nhiều nghề nghiệp vẫn trong quá trình chưa được khai phá, thậm chí có rất nhiều nghề nghiệp còn đang thai nghén và lựa chọn chủ nhân.

- Hớn nữa, số lượng nghề nghiệp từ ban đầu đã có được định lượng chuẩn rồi. Thường là 10 vạn, hiếm là 5 vạn, sử thi là 1 vạn, độc nhất là 3000, còn từ huyền thoại trở lên là vô hạn.

- Vô hạn?

Vương Thần, Vương Lam cùng Vương Linh Nhi đồng thời thốt lên. Bọn họ hôm nay đã tiếp nhận rất nhiều tin tức chấn động.

Vương Mục lúc này đã giao việc giải thích cho hệ thống mà quay ra, tự thân sử dụng quyền hạn sáng tạo đang làm gì đó.

- 3000 là con số được quy định khi sáng tạo càng nhiều thứ khác. Độc nhất 3000 nghề nghiệp có thể tiến cấp thành muôn hình vạn trạng, tùy vào nguyên liệu được cung cấp. Cho nên, nghề nghiệp huyền thoại có kĩ năng và chuyên thuộc hoàn toàn khác biệt thậm chí vượt xa suy nghĩ của con người.

- Hiện tại nói nhiều thì các người tiếp thu cũng rất ít, tốt nhất tự thân trải nghiệm là được. Nếu cô đã là em gái ngài ấy, lại thêm cô nói bản thân có thể làm vυ" em, ta nghĩ nghề nghiệp này sẽ thích cô.

- Nghề nghiệp thần thoại "Thẩm Phán Sinh Tử", có quyền phán quyết sống chết đối với các cá thể có hoặc không có sự sống. Sở hữu khả năng hồi phục đỉnh cao cùng khả năng gây sát thương không kém, các buff của nghề nghiệp cũng tác dụng rất lớn. Một nghề nghiệp được xem là toàn diện đối với một người chơi vυ" em.

- Nhắc nhở thân thiện: Cô nên thực hành nghề nghiệp này càng nhiều lần hơn vì tôi chắc cô sẽ tìm ra rất nhiều điều thú vị ở nghề nghiệp này. Không cần lo về chức linh, chức linh nghề nghiệp này là một cô bé thích ngủ, cô chỉ cần đừng phá hỏng giấc ngủ của cô ấy là được, cô có thể gọi nhẹ nhàng để cô bé thức dậy.

Ngay sau khi giải thích cùng thông báo hệ thống kế thúc, một quả cầu xuất hiện... Nên nói sao nhỉ? Quả cầu này khá kì lạ.

Lúc thì nó là một màu đơn sắc như đỏ lục lam vàng tím,... Lúc lại là tập hợp rất nhiều màu sắc, lúc lại là một quả cầu đen bao bọc các màu sắc khác,...

Mỗi lúc nó thay đổi mỗi khác nhưng vẫn rất nhanh đã chui vào l*иg ngực của Vương Lam.

Vương Lam dường như cảm nhận được gì đó từ nghê nghiệp vừa nhận được nên chọn một góc mà ngồi xuống tìm hiểu, Vương Thần cũng đi theo nhập bọn.

Tiếp theo là Vương Linh Nhi. Chị ta luôn thể hiện ra một khuôn mặt không thèm muốn gì nhưng khi đến lượt chỉ chần chừ suy nghĩ ba giây liền nói, chỉ 2 chữ.

- Pháp sư...

Vương Linh Nhi nhìn hệ thống chờ đợi. Hệ thống cũng hỏi lại thêm một lần.

- Cô không cụ thể hơn sao?

- Không có, tôi chơi các trò khác cũng rất giỏi vai trò này, nên tôi mới chọn.

...END CHƯƠNG 11...