Chương 47

“Không phải anh?”

Kỷ Tiểu Yêu hơi run run, móc ra phù hiệu cảnh sát lần nữa tỉ mỉ nhìn.

Ánh mặt trời dồi dào lan khắp hành lang,lưu lại điểm sáng lóng lánh

mặt ngoài phù hiệu cảnh sát.

Khó giải thích được nhớ lại khi còn bé, người kia nói hắn tương lai nhất định sẽ làm cảnh sát…

“Này, alo?” Thịnh cảnh sát kêu hai tiếng.

Kỷ Tiểu Yêu lấy lại tinh thần.

Thịnh cảnh sát nói: “Cậu

đem phù hiệu cảnh sát

đưa

cho tôi đi, nói không chắc sẽ

có chút manh mối.”

Bất quá

Kỷ Tiểu Yêu bỗng nhiên không muốn nộp lên, rất muốn tìm cớ lưu lại.

“Sẽ

có đầu mối gì? Kẻ xấu luôn không khả năng là.. Cảnh sát đi?”

Thịnh cảnh sát nói: “E rằng bọn họ tập kích cảnh sá, có lẽ

giả mạo cảnh sát, đều có khả năng,

cậu đưa

tới là được rồi.”

“Nhưng tôi đang

trên đường đi làm, ngày mai hoặc cuối tuần đưa cho anh

được không?” Kỷ Tiểu Yêu thử hỏi.

Thịnh cảnh sát dĩ nhiên không cưỡng cầu, qua loa nói “Vậy

trước cứ như vậy” liền cúp, thật giống

bên kia điện thoại còn có người khác.

Kỷ Tiểu Yêu thở một hơi, xem như là tạm thời lưu lại phù hiệu cảnh sát. Nhắc tới cũng kỳ, thời điểm mới vừa nhặt được, không có cảm giác gì, mà một hồi liên tưởng đến người kia, liền cảm thấy phù hiệu cảnh sát trở này nên thật quan trọng. Dọc theo đường đi, cũng không dám buông tay.

Sau khi đến công ty, nhìn thấy Kha tổng.

Có lẽ là do say rượu, sắc mặt Kha tổng không được tốt.

Có đồng sự ở trong công ty ăn điểm tâm

bị bắt trúng, mọi người cũng

không lên tiếng, vùi đầu công tác, toàn bộ bộ ngành đặc biệt yên tĩnh.

Rất nhanh tới

lúc nghỉ trưa, tiểu thư kí trước sân khấu gọi Kỷ Tiểu Yêu lại đây, nói có người tìm.

Kỷ Tiểu Yêu viết xong

bưu kiện trong tay liền mau chóng tới.

Người trước sân khấu tiểu thư nói là cảnh sát, ở

phòng tiếp khách.

Đẩy cửa ra, quả nhiên là Thịnh cảnh sát ngồi ở trên ghế sa lon.

“Anh tới lấy phù hiệu cảnh sát sao?”

Kỷ Tiểu Yêu không tình nguyện hỏi.

Thịnh cảnh sát thả xuống báo vừa nãy lật xem, ngẩng đầu nhìn Kỷ Tiểu Yêu, ánh mắt rất quái lạ.

Kỷ Tiểu Yêu hỏi: “Làm sao vậy?”

Thịnh cảnh sát không lên tiếng, đứng dậy đứng ở

cửa.

“Phù hiệu cảnh sát ở chỗ tôi, tôi đi lấy.” Kỷ Tiểu Yêu nói muốn quay người, Thịnh cảnh sát lại đè chốt cửa xuống, tựa hồ sợ Kỷ Tiểu Yêu chạy mất, chỉ vào bàn trà nói: “Trong sách kia

có mặt cậu.”

“Há, ” Kỷ Tiểu Yêu nhớ tới, “Là bức ảnh chúng tôi làm

huấn luyện phòng vệ.”

“Người trói cậu

kia là ai?”

“Đạo sư (Thầy giáo)

bên ngoài.”

“Cậu

biết

hắn?”

“Không quen biết.”

“Thật sự?”

“Thật sự a.”

Kỷ Tiểu Yêu có chút

mơ hồ, đem báo cầm lên xem. Bên trong phối hợp, đạo sư mới vừa trói tốt

Kỷ Tiểu Yêu, tia sáng đều đánh vào trên mặt Kỷ Tiểu Yêu, mà đạo sư đứng ở phía sau Kỷ Tiểu Yêu cũng không thể nhìn rõ mặt.

Thịnh cảnh sát chỉ về bên trong

bức

ảnh,

một tay đạo sư khoát lên hõm vai Kỷ Tiểu Yêu.

“Nhẫn hắn đeo, chính là của tôi bị mất.”