chương 14

Đó là trọng điểm sao?

Phỉ Thành cao lớn không biết từ lúc nào đã đứng sừng sững trước mặt Giản Thượng Ôn. Dù trông cậu có vẻ trẻ nhất, nhưng vẫn cao hơn hắn cả cái đầu. Chàng trai tóc đỏ cau mày, vẻ mặt khó chịu ra mặt: "Đứng ngẩn ra đó làm gì thế?"

Bản thân Phỉ Thành cũng chẳng hiểu tại sao mình lại đi đến đây. Lẽ ra cậu nên tính sổ với hắn sau, nhưng nhìn Giản Thượng Ôn lẻ loi đứng ở cửa, cậu lại thấy chướng mắt vô cùng, thế là không nhịn được mà đi tới.

Giản Thượng Ôn thoát khỏi dòng hồi tưởng, vừa xoay người bước về phía tấm thảm len vừa lười biếng đáp: "À, chỉ là thấy cậu và Ôn Cẩm khá là đẹp đôi thôi."

Phỉ Thành nghe vậy thì càng thêm bực bội. Không nhắc đến chuyện này thì cậu còn chưa thấy tức, bèn hừ lạnh một tiếng: "Tôi và A Cẩm trong sáng, quang minh chính đại, đương nhiên là đẹp đôi rồi. Không giống ai kia, gian xảo, nham hiểm! Đừng tưởng hôm nay chúng ta có chút thân mật là có thể uy hϊếp tôi đấy!"

Giản Thượng Ôn nghe cậu cằn nhằn một tràng, cũng chẳng thèm quay đầu lại, đáp gọn lỏn: "Cậu sẽ bỏ phiếu cho tôi."

Phỉ Thành ngạc nhiên nhìn hắn.

Cách đó không xa, Ôn Cẩm đang ngồi trên tấm thảm len, cẩn thận thu dọn đồ đạc. Ánh hoàng hôn buông xuống, bao phủ lấy cậu một màu vàng ấm áp. Những chiếc tai nghe và tay cầm game được cậu sắp xếp gọn gàng, đâu vào đấy. Rất nhiều người cho rằng đồ chơi game chỉ là trò trẻ con, ngoài game thủ ra chẳng ai coi trọng chúng, vậy mà cậu lại nâng niu đến thế.

Nghe thấy lời nói lạnh lùng của Phỉ Thành, Ôn Cẩm không hề nổi giận, chỉ ngẩng đầu nhìn cậu, mỉm cười: "Em biết, anh sẽ không nuốt lời đâu."

Đó cũng chính là lý do cậu chọn Phỉ Thành.

Chàng trai tóc đỏ vốn đang vênh váo, lạnh lùng đứng bên cạnh ghế sofa, bỗng chốc như bị dập tắt khí thế dưới ánh nhìn của Ôn Cẩm. Cậu cúi đầu, khẽ hừ một tiếng: "Chỉ lần này thôi đấy!"

Giản Thượng Ôn khẽ cười: "Ừm, đừng có lúc nào cũng cau có như tôi phá hoại chuyện tốt của cậu vậy. Biết đâu tôi đang giúp cậu thì sao?"

Phỉ Thành nghe vậy thì trợn mắt, vẻ mặt "Anh bị điên à?" hiện rõ mồn một.

"Không tin à?" Giản Thượng Ôn lười biếng dựa vào gối ôm, nhìn cậu: "Phiếu bầu chọn độ hảo cảm ngày mai phải điền từ hôm nay. Hay là chúng ta cá cược đi, Ôn Cẩm sẽ không bầu cho cậu."

Phỉ Thành nhíu mày, định phản bác lại, nhưng nhớ đến buổi chiều nay, Ôn Cẩm dường như rất hòa đồng với các nam khách mời khác, những lời định nói ra lại nghẹn lại trong cổ họng.

Nhưng cậu cũng không muốn để Giản Thượng Ôn đắc ý.

"Thế thì đã sao?" Phỉ Thành hừ lạnh. "Hôm nay mới chỉ là ngày đầu tiên thôi, cậu ấy sẽ nhận ra điểm tốt của tôi."

Giản Thượng Ôn bật cười: "Không ngờ cậu cũng có lúc ngây thơ như vậy đấy. Cậu chơi game cũng lâu rồi, hẳn là phải biết nếu như ngay từ đầu đã chiếm ưu thế thì người chơi giỏi sẽ càng ngày càng áp đảo chứ? Chưa kể,傅 tổng và Ôn Cẩm là thanh mai trúc mã, nhà họ Lương lại có ý định kết thông gia với nhà họ Ôn. Chỉ cần nói đến hai tình địch này của cậu thôi, đã thấy không dễ đối phó rồi."

Phỉ Thành nghe vậy, lông mày lại càng nhíu chặt hơn. Gia thế nhà cậu kỳ thực không hề thua kém nhà họ Phụ hay nhà họ Lương, từ nhỏ ngoại hình cũng rất nổi bật, vì vậy khi tham gia chương trình này, cậu chưa từng lo lắng mình sẽ bị lép vế. Nhưng đúng như lời Giản Thượng Ôn nói, so về tình cảm trước đây thì cậu quả thực không có lợi thế.

Dù sự thật là vậy, nhưng cậu cũng không muốn để Giản Thượng Ôn đắc ý.

"Vậy thì sao?" Phỉ Thành khoanh tay. "Anh định khuyên tôi bỏ cuộc?"

Chẳng lẽ mục đích thực sự của Giản Thượng Ôn là thế này sao? Vừa rồi hắn còn chủ động hôn mình, lại còn đòi phiếu bầu chọn độ hảo cảm. Sao hắn không đi tìm người khác mà chỉ nhắm vào mình? Chẳng lẽ hắn thích mình?

Càng nghĩ, Phỉ Thành càng thấy có lý. Nghĩ kĩ lại, từ lúc vào biệt thự đến giờ, Giản Thượng Ôn luôn chủ động bắt chuyện với cậu. Dù chỉ là mượn cớ qua uống nước, nhưng giờ nghĩ lại, biết đâu lại là âm mưu đã được sắp đặt từ trước!

Nếu vậy thì tất cả những hành động hôm nay của hắn đều có thể giải thích được.

Phỉ Thành đang miên man suy nghĩ xem làm sao để dập tắt hy vọng của Giản Thượng Ôn. Cậu chắc chắn là không thể thích hắn được.

Giọng nói của Giản Thượng Ôn bất chợt vang lên từ phía dưới, lắc đầu: "Đương nhiên là không. Tôi định giúp cậu."

Phỉ Thành ngẩn người: "Cái, cái gì?"

Giản Thượng Ôn cười tủm tỉm, khoanh chân ngồi dậy: "Tuy tình địch của cậu rất mạnh, còn cậu thì còn non nớt, nhưng cậu có tôi là quân sư đây! Những chuyện khác tôi không dám nhận, nhưng so với cậu, một kẻ mới biết yêu đương thì tôi có nhiều kinh nghiệm tình trường hơn. Có tôi giúp đỡ, tỷ lệ chiến thắng của cậu khi đối phó với bọn họ là rất lớn."

Những người khác thì không chắc, nhưng khi nói đến việc hiểu rõ Phụ Cẩn và Lương Thâm, Giản Thượng Ôn tự tin mình là người thứ hai thì không ai dám nhận là người thứ nhất.

Chỉ cần có hắn giúp đỡ, hai tên đó đừng hòng sống yên ổn.

Giản Thượng Ôn cho rằng đề nghị của mình vô cùng hoàn hảo.

Nhưng khi quay đầu lại...

Hắn thấy trên mặt Phỉ Thành không hề có chút vui mừng nào. Khuôn mặt góc cạnh của chàng trai tóc đỏ hiện rõ vẻ phẫn nộ, như thể bị đội nón xanh vậy, kích động nói: "Kinh nghiệm tình trường phong phú? Kinh nghiệm với ai? Sao anh có thể coi tình cảm là trò đùa như vậy? Ngoài việc hôn tôi ra, anh còn làm vậy với ai khác nữa hả!?"

Giản Thượng Ôn: "..."

Đó là trọng điểm sao?