Chương 9: Phó Từ

언녕하세요 (🤚)

Không lâu sau đó, cánh cửa phòng VIP mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi bước vào ngồi đối diện Thừa Dật.

" Ra ngoài " Thừa Dật lạnh lùng ra lệnh cho cô ả bên cạnh. Mặc dù không cam lòng nhưng cô ả vẫn nghe theo anh rời đi.

Sau khi ả ra ngoài, Thừa Dật cầm chai rượu trên bàn rót vào chiếc ly trống không, đẩy đến trước mặt Phó Từ. Phó Từ là bạn học của Thừa Dật, trái ngược với anh Phó Từ là một người ấm áp, dễ gần nhưng một khi cậu tức giận còn đáng sợ hơn cả anh. Phó Từ hiện đang quản lí một công ty thám tử riêng.

" Có việc gì cần đến tôi sao "

Thừa Dật nhìn chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly nói:

" Ừ, cần một người chỗ cậu "

" Cậu muốn theo dõi ai sao "

" Khả Ái "

" Khụ... khụ... khụ " Phó Từ bị sặc bởi câu nói của anh.

" What, Khả Ái, theo dõi cô ấy. Tai tôi có nghe lầm không. Mà cậu theo dõi cô ấy làm gì "

Thừa Dật nhíu mày.

" Hỏi lắm thế, làm hay không "

" Làm "

" Mai chuyển tiền cho cậu "

" Tôi không lấy tiền của cậu, chỉ là...." Phó Từ kéo dài câu nói.

" Muốn gì "

Phó Từ làm bộ dạng đáng yêu, nháy mắt với Thừa Dật. Anh nhìn bộ dạng của cậu chân tay nổi hết da gà.

" Cậu muốn chết "

" Oh no "

" Muốn gì nói nhanh "

" Cậu biết tôi muốn gì mà, thông tin chính xác đi "

" 8.30, sân bay thành phố D "

" Haaa nào hôm nay tôi mời " Phó Từ cười rộ, sau đó nâng ly chạm vào ly của Thừa Dật. Anh ngồi im lặng uống hết ly này tới ly khác, còn một bên thì Phó Từ nói không ngừng nghỉ.

" Này, tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu lại muốn theo dõi cô ấy. Trước kia chẳng phải cô ấy muốn làm cái gì, đi đâu thì đi, cậu cũng không quan tâm sao. Tự dưng hôm nay lại nổi hứng muốn quản, muốn theo dõi cô ấy, hay là cậu sợ cô ấy bị người ta cướp mất "

" Không phải chuyện của cậu "

Thừa Dật đặt ly rượu trong tay xuống rồi hướng tới cửa ra về. Bỏ lại Phó Từ lẻ loi trong căn phòng VIP rộng lớn.

Trời đã khuya, Thừa Dật hơi ngà ngà say vì vậy anh nhờ tài xế trở về. Anh loạng choạng bước lên cầu thang, đứng trước cánh cửa phòng ngủ vẫn khép hờ. Anh đẩy cửa bước vào đến bên giường ngắm nhìn người con gái đang ngủ say. Nhìn cô ngủ thật yên tĩnh, bàn tay của anh bất giấc chạm vào mái tóc óng mượt của cô, vuốt ve nó. Trong không gian im lặng, chỉ còn tiếng nói trầm thấp của anh vang lên.

" Em biết tại sao tôi luôn nói những lời lẽ tổn thương em không. Bởi vì em là người con gái Thừa Hưng yêu "

-----

Vote cho mị đuy....