Chương 1: Trở về

Buổi sáng mùa hè mát mẻ.

Mấy hôm nay Tổ Thanh vừa mới trở về thôn, nhà cửa đã lâu không có ai ở bụi bậm rất nhiều nên phải dọn dẹp lại một lượt.

Phía sau nhà có một mảnh đất nhỏ, lúc sư phụ còn sống dùng để trồng rau, sau này khi sư phụ qua đời nó liền trở thành đất hoang, bây giờ đang là mùa rau dền dại tươi tốt nhất.

Tổ Thanh hái một ít vào làm món rau dền dại trộn tỏi, ăn cùng với cháo rất ngon.

Ăn xong cậu rửa sạch chén dĩa, đang chuẩn bị dọn dẹp nhà cửa, ngoài sân truyền tới tiếng nói của 2 bác gái.

“…… Bệnh viện trên huyện không nhận, kiểm tra xong nói là không có vấn đề gì, kêu Thành Bân đưa người về, có lẽ là lần trước người ở bệnh viện bị mấy kẻ giả bệnh dọa sợ rồi.”

“Này, đang tốt như thế sao lại hôn mê bất tỉnh? Không phải là thành người thực vật đi?”

“Nhưng buổi sáng hôm trước đi bán rau còn nói chuyện với tôi, nhìn không có sao mà……”

Tiếng bước chân cùng tiếng nói dần dần đi xa, Tổ Thanh mài lưỡi hái xong, bắt đầu cắt cỏ dại trong sân, xong xuôi còn phải đi mua xi măng về sửa lại tường, dọn dẹp chuồng heo, còn rất nhiều chuyện cần làm.

Trời hôm nay thật nhiều sương mù, cửa vào chợ truyền đến tiếng bước chân nặng nề, không lâu sau, một bác gái hơn bốn mươi tuổi gánh đòn gánh đi tới.

Hai bên đòn gánh treo hai giỏ tre lớn, đựng mướp hương và ớt cay Tứ Xuyên, đây là Lâm thẩm vừa hái trong ruộng rau vào sáng sớm.

Năm nay mướp hương và ớt cay Tứ Xuyên phát triển rất tốt, nhất định có thể bán được giá cao, Lâm thẩm vừa nghĩ vừa mừng, bà đứng lại nhìn nhìn xung quanh, có vẻ như hôm nay bà là người đến sớm nhất, có thể chọn được chỗ bán tốt nhất.

Nhưng nhìn trái nhìn phải một hồi, Lâm thẩm liền phát hiện sáng nay sương mù đặc biệt dày, chỉ thấy rõ xung quanh mình khoảng một mét vuông.

Nói đến đèn đường ở chợ, trời vừa mới hé sáng thì liền tắt, Lâm thẩm nghĩ nghĩ, vẫn là ngồi chỗ cũ chính mình hay bán, bà không thích gây chuyện, nếu là đi chỗ khác nói không chừng có thể sẽ cùng người thường ngồi ở đó cãi nhau.

Trong lòng thầm nhớ đến lời con trai hay nói: "Hòa khí sinh tài."

Đặt đòn gánh ở một bên, Lâm thẩm dọn xong giỏ tre, sau đó ngồi xuống chờ những người khác đến mở chợ.

Đợi thật lâu, cũng không thấy sương mù tan bớt, trong chợ ngoài bà ra không còn ai nữa, Lâm thẩm có chút lo lắng, bà lấy điện thoại ra, mở lên xem, màn hình hiện lên 9 giờ.

“9 giờ, sao trời còn tối vậy? Còn không có người…”

Lâm thẩm nuốt nuốt nước miếng, cầm chặt điện thoại, bây giờ đang mùa hè, 9 giờ rồi sao trời còn không sáng?

Đúng lúc này, từ cửa chợ truyền đến tiếng nói quen thuộc: “ Mẹ Thành Bân, mau về nhà. Nghe thấy sao?"

Lâm thẩm bước tới hai bước, nhìn sương mù xung quanh mình lại lui về lớn tiếng nói: "Ngươi đừng hòng lừa ta. Ta sẽ không tin đâu."Bà nghĩ thầm: Hôm nay mình gặp quỷ rồi.

Bà hướng đến nơi vừa truyền đến tiếng nói vừa dặm chân vừa phun nước miếng, đây là cách người già thường dạy, dậm chân trấn tà, nước miếng định quỷ.

Làm vậy quỷ ma sẽ sợ bà.

*Định: Đứng yên, không động đậy

“Sao vẫn chưa tỉnh?”

Lâm Thành Bân nhìn Lâm thẩm nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, lo lắng nhìn ông lão kế bên: “Gia gia, bây giờ làm sao đây?”

*Gia gia: Ông nội

Lâm gia gia mím môi, nhìn bác gái trung niên: “ Ngô thẩm thím tiếp tục kêu mẹ Thành Bân, Thành Bân, cháu đi mời Tổ Thanh đến.”

Thành Bân sửng sốt, sau đó vội nói: “Cậu ấy mới về mấy ngày, có thể……”

“Đi.” Lâm gia gia gõ mạnh gậy chống xuống sàng.

Tổ Thanh đang lợp ngói trên nóc nhà, sư phụ qua đời lúc cậu học năm nhất đại học, làm xong lễ tang, mỗi năm đến tết cậu mới trở về đốt nhan, nhà đã lâu không có ai ở, một số ngói đã bị nát.

Sau khi nhận được bằng tốt nghiệp, cậu liền trở về thôn.

Lâm Thành Bân chạy xe máy đến, liền thấy một thanh niên tuấn tú từ nóc nhà đang trèo thang xuống dưới: “Tổ Thanh.”

“ Thành Bân ca.”

Tổ Thanh quay đầu lại.

Gương mặt thanh tú, sắc mặt hơi trắng, thân hình gầy yếu, nhìn thân thể có vẻ không được khỏe mạnh lắm.

“Mẹ tôi xảy ra chuyện, gia gia tôi đến mời cậu đến xem.”

Lâm Thành Bân có chút nghi ngờ quyết định của gia gia mình.

“Được. ” Tổ Thanh không hỏi nhiều, rửa tay sạch liền ngồi lên xe đi cùng Lâm Thành Bân, đều là người cùng thôn nên không tới hai phút xe liền chạy tới Lâm gia.

Tổ Thanh đi theo Lâm Thành Bân vào phòng Lâm thẩm, chào hỏi Lâm gia gia và Ngô tam thẩm.

Lâm gia gia gật gật đầu với cậu.

“Haizzz..” Ngô tam thẩm ngồi cạnh giường than một tiếng, miệng khát khô đưa tay nhận ly nước Thành Bân đưa tới, đứng dậy nhường chỗ cho Tổ Thanh.

Tổ Thanh ngồi xuống mép giường, khom lưng nhìn nhìn khí đen trên người của Lâm thẩm liền nói: “Lâm thẩm là gặp phải tan khí, Ngô tam thẩm cùng bà có quan hệ tốt, sẽ không gọi được, có thể nói là bà biết giọng nói của ai thì người đó không gọi được.”

Cậu chỉ vào gương mặt đang đổ mồ hôi lạnh của Lâm thẩm: “Ngô tam thẩm gọi đã đem Lâm thẩm dọa sợ, nếu còn tiếp tục chỉ sợ chưa được nửa ngày, sẽ có chuyện.”

Lúc Tổ Thanh vừa về, người đầu tiên gặp được là Lâm thẩm, hai người còn nói chuyện với nhau, Lâm thẩm nhớ rõ giọng nói của cậu, cho nên cậu cũng không được.

“Vậy bây giờ làm sao đây?"

Lâm Thành Bân đỏ mắt, ba anh 5 năm trước đã qua đời, hiện tại trong nhà chỉ còn anh, mẹ và gia gia, Lâm Thành Bân đã không có ba rồi hiện tại không thể mất thêm mẹ.

Lâm gia gia cũng nóng nảy, ông nắm chặt cây gậy trong tay, nhìn Lâm Thành Bân: “Đi, đi……”

Đi đâu tìm người không quen thuộc?