Chương 1: Quý Tịnh - Tề Kham

Bảy giờ mười phút sáng, ánh mặt trời chiếu vào thành phố chưa hoàn toàn thức giấc, tại một góc thành thị, ban công trên lầu ba của một tòa nhà gỗ, những cây hoa và cỏ được chủ nhân chăm sóc tỉ mỉ đang vươn cành lá để tận hưởng ánh nắng sáng sớm.

Nhưng sự lười biếng này đã bị tiếng gõ cửa phá tan.

Tề Kham đeo một chiếc cặp sách trên lưng, vượt qua bức tường cao bằng nửa người bên cạnh hai tòa nhà rồi rẽ từ nhà riêng của chính mình đến nhà Quý Tịnh.

Quý Tịnh không bị đánh thức bởi đồng hồ báo thức, nhưng lại thấy khó chịu vì bị tiếng gõ cửa của Tề Kham đánh thức. Ở ngoài kia, Quý Tịnh gọi "Tịnh ca" ở cửa hai lần nhưng không có ai trả lời, dứt khoát mở cửa trực tiếp đi vào.

Quý Tịnh vào phòng Tề Kham động tác tự nhiên và thành thạo giống như đang đi vào phòng của chính mình, anh mở rèm cửa thật dày đang chắn ánh sáng ra, ánh nắng không thể chờ được nữa mà chiếu hết căn phòng. Quý Tịnh đầu tiên là bị Tề Kham quấy rầy, bây giờ lại bị ánh mặt trời chiếu, cuối cùng cái đầu ổ gà cũng ở trong chăn mò dậy.

Tề Kham nhìn bộ dạng này của Quý Tịnh liền cảm thấy buồn cười, nói: "Này cậu chàng có đôi mắt quầng thâm, cậu lại thức đêm chơi game cùng Phó Diệc sao?"

Quý Tịnh vừa mới tỉnh, tinh thần còn hơi uể oải, liền trả lời theo bản năng: "Không có, Phó Diệc ngu ngốc kia cứ kéo tớ nói chuyện về cosplay, nói tới hai giờ sáng, mẹ nó, tớ buồn ngủ quá".

Tề Kham trong lúc cậu nói chuyện đã mở tủ quần áo của cậu ra, từ trong tủ lấy ra bộ đồng phục học sinh, sau đó ném bộ đồng phục đến trước mặt cậu: "Mau thay quần áo đi, sắp muộn rồi".

Quý Tịnh cầm lấy quần áo rồi vén chăn lên để thay. Vừa thay vừa cáu kỉnh nói: "Cậu ta nói giống như những người sắp chuẩn bị tẩy não vậy, sau khi tớ ngủ thì trong đầu toàn là những câu nói của cậu ta "Đóng vai nhân vật" "Đóng vai nhân vật", làm lão tử tối hôm qua mơ thấy một đám người đang chơi cosplay. Người ở chính giữa đương nhiên là Phó Diệc ngu ngốc kia, ăn mặc nhìn giống y như cậu, mặc một chiếc áo thun, trên đó viết - Em trai của tôi đáng yêu nhất thế giới.

"Tiên sư nó, thật là cay mắt".

Quý Tịnh lẩm bẩm lải nhải không ngừng, cuối cùng cũng thay xong đồng phục học sinh. Đôi mắt đẹp của Tề Kham vẫn nhìn cậu, sau khi nghe xong thì bật cười: "Y như mình? Hình như cũng giống".

Tề Kham đóng cửa, trên lưng Quý Tịnh cũng đeo cặp sách của mình, hai người đi xuống lầu một.

Cha của Quý Tịnh - Quý Văn An đang ngồi trước bàn ăn, thấy Tề Kham cũng con trai của mình xuống cùng lúc mà không ngạc nhiên chút nào, giống như việc như vậy đã xảy ra vô số lần. Quý Tịnh vào toilet để đánh răng rửa mặt, Tề Kham mỉm cười chào Quý Văn An: "Chào buổi sáng, chú".

"Chào buổi sáng Tiểu Kham" Quý Văn An đeo kính, khuôn mặt thanh tú, tính tình ôn hòa, cười rất thân thiết: "Cháu chưa ăn phải không? Đến ăn chút điểm tâm nào".

"Vâng ạ." Tề Kham đáp.