Chương 1: Bắt Vợ

"Lưu Ái Ly! 20 tuổi, cô ta hiện đang sống cùng người mẹ nghiên cờ bạc và cô em gái cùng mẹ khác cha với mình."

Lãnh Trác nói xong thì quay người sang, tiện tay châm điếu thuốc cho người đàn ông bên cạnh. Anh nhìn điếu thuốc đang nghi ngút khói, đưa lên miệng rít một hơi rồi phả ra một làn khói trắng. Một giọng nói lạnh lùng vang lên, rõ ràng và dứt khoát.

"Bắt cô ta đi!"

Lời anh vừa dứt, hai người đàn ông mặc đồ đen che mặt ngồi sau xe đã liền mở cửa rồi đi xuống. Lúc này, Ái Ly vẫn chưa hề hay biết chuyện gì, sau khi mua rau củ xong còn dắt xe đạp chuẩn bị lên xe về nhà. Bỗng nhiên, có hai người đàn ông từ phía sau đi đến rồi bắt đầu áp sát cô, còn chưa đợi cô nhận ra thì đã dùng khăn tẩm thuốc mê bịt miệng cô lại.

"Ư... Ưm!"

Chiếc xe đạp bị đẩy ngã, thức ăn trên xe rơi ra đất cùng với những củ khoai tây đang lăn tròn. Mọi người đứng ở đó, có vài người đã nhìn ra được mọi chuyện, nhưng không ai dám lên tiếng hay can ngăn gì. Vì họ biết rằng, khi thủ tục bắt vợ của người đứng đầu giới hắc đạo diễn ra, thì dù có trời cũng không cản được. Bọn họ cũng đã từng chứng kiến nhiều lần như thế, và rất nhiều cô gái bị bắt đi, nhưng hầu như những cô gái ấy đều không trụ nổi hoặc luôn tìm cách trốn chạy. Họ không lên tiếng, một phần là vì sợ thế lực của anh, một phần là vì những việc anh đã làm, đa phần đều mang lại lợi ích cho họ. Và anh, chính là Lãnh Vân Hàn, người đàn ông khiến người ta chỉ vừa nghe đến tên thôi thì đã thấy run rẩy.

Sau khi được đưa về nhà Vân Hàn.

Ái Ly được những người giúp việc tắm gội sạch sẽ và thay quần áo,chải lại tóc rồi đặt cô nằm trong phòng, giống như một con búp bê vậy. Vân Hàn đi xung quanh giường, nhìn người con gái với mái tóc đen huyền, nước da trắng ngần cùng đôi môi đỏ mọng. Cô bây giờ có khác gì một nàng công chúa đang say giấc trên chiếc nệm cùng chăn bông ấm áp, với chiếc váy hoa trắng mỏng. Mơ màng tỉnh, cả người cô như mềm nhũn ra vì thuốc mê vẫn còn.

Đây... Là đâu vậy? Êm quá! Lại rất ấm nữa!

"Dậy rồi à?"

Giọng nói trầm và lạnh lùng này bất ngờ vang lên làm Ái Ly giật bắn mình mà rút người lại. Cô dụi mắt, nhìn người đàn ông với thân hình cường tráng trước mặt. Anh mặc một bộ đồ ngủ màu đen toát lên vẻ quyền lực, còn để hở ra phần ngực rắn rỏi có vài vết sẹo mờ và dài, mái tóc ướt rũ rượi.

"Anh... Anh là ai? Tại sao tôi ở... Ở đây được vậy?"

Vân Hàn không quan tâm đến những lời nói của Ái Ly, anh có vẻ không phải người thích dài dòng mà muốn vào vấn đề chính nhiều hơn. Anh vừa nói vừa nắm lấy sợi dây buộc ngang eo kéo ra rồi ném xuống đất, cầm cổ áo rồi kéo tuột xuống để lộ bờ vai rộng lớn.

"Đừng nhiều lời nữa! Cởi đi!"

Ái Ly bị hình ảnh nóng bỏng trước mặt làm cho cuống cuồng lên. Cô ngồi bật dậy ôm cả mớ chăn mền ra che mình lại rồi che luôn cả mặt mình.

"Này! Anh làm trò gì vậy hả? Đột nhiên bảo người ta cởi là sao?"

Vân Hàn khó chịu, cau mày nhìn bộ dạng nhút nhát như thỏ đế của cô. Hình như, cô vẫn chưa hề biết rằng mình đã bị người đàn ông trước mặt nhìn trúng, còn bị bắt ngay về để làm vợ. Anh không nói gì, chỉ đặt đầu gối lên nệm rồi bắt đầu từng chút từng chút tiến tới chỗ Ái Ly. Vừa tiến tới, anh vừa với tau giật lấy chiếc chăn cô đang giữ rồi kéo mạnh ra, không một chút nương tay khiến cô càng thêm sợ hãi.

"Anh làm gì thế? Anh muốn làm gì?"

Lần đầu rơi vào tình cảnh này khiến Ái Ly phát hoảng, rối rắm không biết nên làm gì, chỉ biết kêu lên để mong được giúp đỡ. Nhưng những người giúp việc trong nhà này, họ đã giả câm giả điếc từ lâu lắm rồi. Vân Hàn nắm lấy chân cô, thô bạo kéo lại gần chỗ anh rồi ấn hai tay cô xuống nệm giữ thật chặt. Ái Ly đã rưng rưng nước mắt, đôi mắt ấy ngấn lệ càng trở nên long lanh và khiến khuôn mặt cô thêm diễm lệ vạn phần. Cô vừa thút thít vừa nói.

"Xin anh! Tha cho tôi đi mà! Tôi không hề biết anh là ai cả! Tôi không biết mà! Thật đấy!"

Vân Hàn nhìn bộ dạng đáng thương này của Ái Ly, ánh mắt vẫn một màu đen lạnh lùng không đổi, lướt nhìn một lượt trên người cô rồi từ từ hạ thấp người xuống. Mắt anh dán chặt vào bờ môi đỏ mọng của cô, trầm giọng nói.

"Tôi là chồng em! Giờ thì em biết rồi đấy!"

"Nhưng mà! Ưʍ..."

Ái Ly còn chưa nói hết lời, những câu chữ còn lại đều đã bị anh nuốt trọn vào trong bằng nụ hôn của mình. Nụ hôn đầu đời của người con gái này đã bị anh cướp mất, lại còn cướp đi một cách thô bạo thế này. Ái Ly ra sức vẫy vùng chân tay, nhưng chân thì không làm gì được, tay thì bị giữ chặt khiến cô rơi vào thế bị động. Lần đầu được chạm môi khiến Ái Ly bối rối, đầu lưỡi không tìm được điểm tựa mà còn liên tục bị lưỡi của anh tấn công, luồng lách cả khoang miệng.

Khó thở quá! Anh ta thô bạo quá! Anh ta... Cướp đi nụ hôn đầu của mình rồi. Nhưng mà, anh ta là ai vậy chứ? Bắt vợ? Bắt vợ? Không lẽ nào... Không lẽ...

Cô đột nhiên trố mắt ra nhìn, cũng vừa lúc Vân Hàn thôi không hôn cô nữa. Anh vùi đầu vào ngực cô, từ từ chạm tay lên dây áo rồi kéo nó trượt xuống. Cảm giác nhồn nhột này làm Ái Ly khó chịu mà chống cự. Cô vừa khó khăn đẩy anh ra, vừa nói.

"Anh là Lãnh Vân Hàn phải không? Lãnh Vân Hàn anh là đồ khốn! Anh là đồ xấu xa! Tên biếи ŧɦái vô liêm sỉ!"

...