Chương 17: Đàn anh khoá trên

“ Sao anh lại ngủ ở đây? Chị Thiên Kỳ đâu rồi?”

Nghe cậu thanh niên nhắc đến tên Thiên Kỳ, anh thắc mắc: “ Cậu là ai mà biết Thiên Kỳ?”

Tử Kỳ nhếch mày, ánh mắt lạnh lùng cũng đủ hiểu cậu không có thiện cảm với người đàn ông trước mặt: “ Không phải là anh đang ghen đấy chứ? Xem ra mối quan hệ giữa cả hai không đơn thuần là bạn bè như chị đã nói”.

“ Tôi hỏi cậu là ai?”, Vĩ Thành tỏ thái độ ghen ra mặt.

“ Lý Tử Kỳ”.

Lúc này anh mới nhận ra: “ Thì ra là em trai của Thiên Kỳ... Tôi muốn gặp cô ấy”.

“ Nếu anh nhấn chuông đã không có ai mở cửa, tức là chị ấy không có ở nhà... Chị ấy ở đâu, anh phải là người biết rõ hơn tôi chứ?”

Tử Kỳ không muốn quan tâm nữa, lấy thẻ mở cửa vào nhà. Trước khi vào còn nói với Vĩ Thành: “ Chị tôi là một người con gái tốt, mong anh đừng khiến chị ấy đau lòng. Ngoại trừ tôi ra thì không ai được phép”.

Nói xong cậu lập tức đóng cửa, không một chút để tâm.

Sau đó anh suy nghĩ một lúc nhanh những nơi mà Thiên Kỳ hay đến và đi tìm.

Diệc Thần nhìn Thiên Kỳ, trong đôi mắt chứa đựng nhiều tình cảm: “ Lý Thiên Kỳ! Anh thật sự rất vui khi được gặp lại em đó”.

“ Năm đó em nghe nói anh sau khi tốt nghiệp đã đi du học, em mừng cho anh lắm”, cô nói.

Anh mỉm cười nói: “ Anh cũng vừa về vài tháng nay thôi... Về là để tìm lại mối tình đầu”.

Cô hỏi vui: “ Là cô gái nào mà may mắn quá vậy?”

Anh nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc trả lời: “ Chính là em”.

Bầu không khí bỗng trở nên đầy ám muội, cả hai nhìn nhau không dám chớp mắt.

Vài giây sau thì anh bật cười giải vây: “ Anh nói đùa đó, xem em kìa”.

Cô mắc cỡ vì bản thân quá dễ tin người: “ Anh này thiệt tình”.

“ Nâng ly nào, mừng vì cuộc hội ngộ tình cờ này”, anh nâng ly rượu lên.

Cô cũng cụng ly, vui vẻ đáp: “ Cụng ly”.

Sau đó cả hai đã trò chuyện, kể về thời còn đi học cho nhau nghe vô cùng vui vẻ.

....

Ở ngoài quán bar, Vĩ Thành lái xe đến và định xuống xe đi vào tìm Thiên Kỳ. Đúng lúc này cô từ trong bước ra, hơn nữa bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt.

Diệc Thần lấy xe đưa cô về, Vĩ Thành cũng lái xe theo phía sau.

Đến toà chung cư, Diệc Thần xuống xe lịch thiệp mở cửa cho Thiên Kỳ, còn tinh tế đưa bàn tay lên đầu vì sợ cô va trúng.

“ Cảm ơn anh đã đưa em về!”, cô gật đầu nhẹ tỏ lòng thành.

“ Anh phải nói lời này mới đúng vì được em cho phép đưa về”, giọng anh trêu chọc cô.

Đúng là Thiên Kỳ đã cười, cô nói: “ Cũng muộn rồi, anh về đi... Lái xe cẩn thận nhé”.

Ngay lúc này, anh đột nhiên kéo cô vào lòng mà ôm chầm lấy. Cô ngạc nhiên đến không kịp phản ứng.

Vĩ Thành ngồi trong xe nhìn thấy thì không vui, bàn tay nắm chặt lấy vô lăng mà kiềm chế.

Diệc Thần nới lỏng tay ra, anh giải thích: “ Đây là cách chào hỏi xã giao thông thường của phương Tây thôi, em đừng nhìn anh như vậy chứ?”

Cô nghĩ anh đã quen với cách sống ở trời Tây, có lẽ cô hơi nhạy cảm.

“ Em vào bên trong đi, ngoài trời bắt đầu trở lạnh rồi”, anh lo lắng.

Cô gật đầu đáp: “ Được, anh cũng về cẩn thận”.